Chương 5

Tôi tròn mắt trước lời đề nghị bất ngờ của cậu ấy.

Trong quá khứ và ngay cả bây giờ, hầu như không có bất kỳ ký ức nào về việc tôi chơi với mấy người bạn cùng tuổi.

Mặc dù tôi đã nhập vào cơ thể của một đứa trẻ nhưng linh hồn của tôi lại không biến thành trẻ con. Nhưng bằng cách nào đó trái tim tôi lại đập thình thịch vì sung sướиɠ.

“Được không?”

“Tất nhiên rồi…”

Khuôn mặt ngây thơ của cậu bé trạc tuổi tôi, người mang nụ cười rạng rỡ, đã biến thành ác quỷ ngay lập tức.

“Tất nhiên là không rồi!”

Cậu ta đẩy nhẹ vai tôi.

Vì đang ngồi trên ghế nên cơ thể tôi hơi loạng choạng. Tuy không làm thương nhiều nhưng lại cảm thấy khủng khϊếp.

“Có một điều mà mẹ luôn nói với tao. Mày có muốn biết không? Đó là không chơi với mấy đứa không có cha mẹ. Và mày không có cha mẹ đúng không?”

“…”

“Này, Kairon. Mày đang làm gì thế?”

“Con nhỏ này nói muốn chơi với chúng ta, còn cầu xin tao này.”

Tôi đã nói câu đó khi nào?

Cậu ta là người đã nói sẽ để tôi chơi với họ. Tôi cảm thấy bực mình và phẫn nộ.

“Ể, cái gì?”

“Là con nhỏ đã khóc trong cuộc họp lần trước đấy.”

“À, là nó hả.”

Bọn chúng vây quanh tôi, khiến tôi không thể nao núng.

“Này, dừng lại đi. Mày nghĩ nó thuê ở đây vì không có nhà à? Làm thế nào tao có thể chơi với đứa vô gia cư chứ? Bố mẹ bảo tao đừng chơi với bọn mồ côi vì chúng rất kém cỏi.”

“…”

Sau đó cậu ta đã đẩy tôi nhìn tôi rồi chế giễu: “Mày không có cha mẹ, không có nhà, không có họ cũng không có bạn bè à? Mày là cái thứ gì thế?”

Đó là những từ đã đâm vào vết thương lòng tôi. Nắm đấm của tôi run lên trước sự mỉa mai của chúng.

‘Mình phải kìm lại.’

Khi tôi nắm chặt tay lại, có ai đã đấm vào đầu tôi.

"Nhưng phải làm sao để bọn chúng dừng lại đây?"

Với suy nghĩ đột ngột đó, tôi đã hành động.

Tôi định tát vào mặt rồi túm tóc nó, nhưng cậu ta chùn bước và lùi lại, cười nham hiểm.

“Mày biết nếu mày đánh tao thì mày sẽ trả giá đắt đấy không? Mẹ tao nói đó gọi là tiền bồi thường khi bị đánh!”

Khi nghe những lời đó, tay tôi theo phản xạ dừng lại. Mỗi từ mà tên khốn này thốt ra đều làm tôi khó chịu.

"Toàn lời đầy ác ý."

Có thể nghe thấy âm thanh lý trí của tôi gãy ra.

Đối với chúng, tôi không phải là loại người có ác ý như vậy.

Tôi ghét thể hiện sự yếu đuối. Đó là lý do tại sao tôi luôn mỉm cười…

Tôi thà cắn như một con chó.

“Hừm, mày thậm chí còn không có tiền."

“…hơ.”

“Cái gì?”

Tôi chạy hết tốc lực về phía tảng đá gần đó có kích thước bằng khuôn mặt mình. Tôi nghiến răng bê nó lên.

“GÌ Đ Y!!!”

Với hành động đó, tôi loạng choạng chạy rồi ném vào thằng nhóc đó.

Bùm-!

Gây ra âm thanh lớn.

Tất nhiên một hòn đá nhỏ bằng khuôn mặt của tôi không thể bay xa mà chỉ rơi ngay trước mặt tôi.

Một đứa trẻ năm tuổi nhặt tảng đá bự rồi ném, nhưng lại không thể bay đến gần mấy tên kia.

Nhưng chắc hẳn bọn chúng cũng đã sợ hãi đến nỗi la hét rồi chạy đi.

“Ngay cả khi mày cố chống cự thì kết cục vẫn không tốt hơn đâu, đồ ngu!!!”

“Con nhóc kia! Tao sẽ đi mách mẹ!”

“T-tao cũng vậy…!”

“Đi thôi. Đồ mồ côi.”

Dù gì mấy lời này đều khiến bất cứ ai cũng phải nổi giận.

“Anh trai tao nói mấy đứa từ đầu không có gì trong tay thì sẽ không có tương lai.”

Nghe những lời đó mấy đứa vây quanh tôi trước đó vội vã tránh xa, như thể chúng đang tránh vi trùng.

Tôi nắm chặt tay và nhìn lũ trẻ rời đi.

“Mày còn phải "bồi thường" tao đấy, đồ ngu!”

Tay tôi đỏ bừng. Có lẽ là do cố giữ tảng đá đó. Có vẻ như sẽ sớm phồng rộp lên.

“Gì đây? Không giống như lúc mình phải cố mạnh mẽ lúc ở kiếp sống trước”

Hàaa.

Tôi dụi mắt bằng mu bàn tay trước khi ngồi xuống băng ghế, mím chặt môi trong khi cảm thấy phẫn nộ.

“Không sao đâu.”

Tôi vỗ nhẹ vào đùi.

“Mình quen rồi mà" Tôi lẩm bẩm một mình, cố gắng giải tỏa cảm giác cay đắng đang cảm thấy.

‘Ngay cả trong kiếp trước tôi cũng phải chịu nhiều tủi ức như này.’

Đây không phải lần đầu hay lần hai một chuyện như này xảy ra.

Kiếp trước tôi sinh ra trong một gia đình giàu có ngậm thìa vàng. Tôi bị ghét vì là con gái.

Tệ nhất là mẹ tôi lại sinh ra sau tôi hai đứa em trai.

Thời gian đầu sau khi sinh ra tôi, mẹ tôi đã phải hứng chịu ánh mắt lạnh lùng của ông bà ngoại. Tuy nhiên sau khi sinh hai em trai tôi, bà ấy chính thức được công nhận là con dâu đúng nghĩa và được tặng một căn hộ ở một khu đất đắt đỏ nào đó ở quận Gangnam.

[Này, mày có thấy xấu hổ khi mặc mấy bộ quần áo như vậy trong ngôi trường này không?]

[Bởi vì chị không đứng đắn! Tôi thực sự xấu hổ khi có một người như chị làm chị gái của chúng tôi! Đồ điếm.]

[Mẹ kiếp, con khốn này! Tôi đã bảo đừng xuất hiện trước mặt tôi rồi mà?!]

Không có lý do gì để vịt con xấu xí xuất hiện trong nhà.

Nó chỉ xảy ra khi nào một người có quyền bỏ coi thường kẻ yếu.

Những bộ quần áo rộng rãi được may rõ dành cho nam, những bộ đồng phục nhỏ đến mức như chúng sắp bung ra và số tiền tiêu vặt ít ỏi so với các em.

Vì nhà tôi ở Gangnam, một quận phát triển nên tôi chắc chắn được đi học ở một trường tốt. Như vậy tôi trở thành kẻ lẻ loi so với các em mình.

Lúc đầu, đó chỉ là phân biệt nhỏ.

Ngay cả khi ăn, tất cả những phần ngon là của chúng, và những phần dở là của tôi.

Mặc dù có quần áo mới mua nhưng không có cái nào là của tôi. Tất cả những thứ đắt tiền và tốt đẹp đều đến với em trai, còn tôi lại được cho mấy bộ quần áo mà chúng chê.

Cha thì phớt lờ còn mẹ thì bỏ rơi. Như vậy nên mấy đứa em mới nhận ra tôi là thứ "bỏ đi’.

Những đứa trẻ hiểu biết về thứ bậc như vậy ở độ tuổi còn rất nhỏ thật sự đáng sợ.

Có những lúc chúng lấy trộm áo khoác của tôi rồi ném tôi ra ngoài trời giữa mùa đông. Cũng có lần chúng làm rơi ba lô của tôi xuống bùn để chụp ảnh tôi đang vùng vẫy rồi tung lên nhóm chat ở trường.

Đôi lúc tôi không nhịn được.

[C-chị… chị vừa đánh tôi à? Mẹ! Mẹ! Noona đánh con!]

[Cái gì? Để mẹ xem. Ôi trời ơi, vết thương này… Tuần sau chúng ta phải về nhà ngoại phải làm sao đây? Mau đến bệnh viện ngay. Cha Miso! Về phòng ngay! Mau quỳ xuống rồi giơ tay lên! Tao giải quyết mày khi trở về.]

Nhưng trong tất cả những lần đó, hãy nhìn xem gia đình đã che chở tôi nhiều như thế nào…

“Ugh, đừng nghĩ về nó nữa,” tôi lắc đầu với tâm trạng chán nản.

“Đúng rồi, là kẹo!”

Tôi rút chiếc kẹo mà Myla đã cho như một món ăn nhẹ để bí mật mang vào, rút nó ra nhét vào miệng.

Tôi cảm thấy dễ chịu hơn khi đồ ngọt lấp đầy miệng mình.

Khi đang ngồi yên vị thì một chú mèo trắng tinh từ đâu nhảy lên và ngồi xuống chiếc ghế dài quen thuộc.

Tôi không thể không mỉm cười khi nó đột nhiên xuất hiện.

“Xin chào, mèo con.”

Meow~

Như thể đáp lại tiếng gọi của tôi, con mèo trắng tinh kêu một tiếng meo dài, cuộn tròn rồi nhắm mắt lại.

Tôi rón rén đến gần bên con mèo, cảm nhận hơi ấm từ bộ lông và làn da mềm mại của nó khi chạm nhẹ.

“Mèo con, em có muốn làm bạn với chị không…?”

Tôi luôn thích động vật.

Đó là bởi vì động vật luôn đối xử với tôi như nhau, bất kể có nhiều hay ít. Chúng trả lại cho tôi những gì đã trao.

“Chị không thực sự khao khát có bạn bè… Thỉnh thoảng chúng ta có thể ngồi đây và nói chuyện. Em có đến đây thường xuyên không?”

Meooww~

Con mèo lại kêu meo meo kéo dài.

Chú mèo nhỏ có vẻ hạnh phúc khi tôi vuốt ve nó.

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu mấy đứa kia thật sự mách mẹ?”

Nếu chúng thật sự yêu cầu bồi thường, chuyện này có thể đến tai Công tước Mirel.

"Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ông ấy bảo mình trả tiền cho chúng rồi đuổi đi…"

Tôi phải mạnh mẽ, nhưng khi nghĩ về những vấn đề đã gặp phải trong cuộc sống thực, lại thở dài ngao ngán.

Tôi cảm thấy thật thảm hại khi than thở về hoàn cảnh của mình với một con mèo.

Mỗi lần tôi vỗ về nó, con mèo lại kêu rừ rừ. Nó dường như hay rêи ɾỉ bất cứ khi nào tôi vỗ nhẹ, nghĩa là nó cảm thấy thoải mái.

‘Mình muốn giữ mèo con lại quá.’

Sẽ thật tốt khi có người bạn thú vật bên mình lúc cô đơn.

Vì khu nhà phụ rất rộng, nên nuôi một con mèo có ổn không?

“Này, chúng ta sẽ sống cùng nhau nhé?”

Tôi nhảy khỏi băng ghế và cố ôm con mèo vào lòng.

Meoww~

Tuy nhiên con mèo lại tránh tôi như thể bị làm phiền rồi nhảy xuống bụi cây.

Meoww~

Meow!

Meow!

Sau đó trong bụi rậm, những con mèo khác lộ ra.

Con mèo trắng đứng dậy ngước nhìn tôi.

"Mình không nghĩ nó thật sự có thể hiểu mình.’

Như thể nó thực sự có thể hiểu những gì tôi đang nói. Hay có lẽ tôi đã nhầm.

“A, vậy là em có gia đình.”

Vậy là tôi không thể làm bất cứ điều gì cho nó.

Tôi ngồi lại trên băng ghế, mỉm cười và vẫy tay.

Con mèo trắng liếʍ lông cho những mèo con khác vài lần trước khi biến mất vào bụi cây.

“Mình không phải trẻ con.”

Tôi lắc đầu. Nghĩ về quá khứ đã khiến mình vô cùng chán nản.

“Mình nên đi tìm Myla.”

Tôi tự hỏi liệu cảm giác này có nhanh chóng biến mất nếu cư xử dễ thương rồi ăn bánh pudding không.

Tôi nhảy ra khỏi băng ghế rồi trở về khu nhà phụ.

Tôi không bao giờ mong đợi sẽ có người theo dõi theo mọi thứ đang diễn ra ở đây.