----
Nhạc Địch vẫn còn muốn giãy dụa, nhưng lỡ như chỉ là trùng hợp, anh hai muốn ủng hộ bà nội đấu giá một trận, để giữ thể diện thì sao.
Không chừng là anh hai quá tốt, còn là người có quan hệ tốt với gia đình.
Hiện tại ngôi nhà của Nhạc Địch đang bị dột nát, rất xập xệ, có thể đổ xuống bất cứ lúc nào.
Hơn nữa cậu cảm thấy cho dù trong lòng Tần Tắc Sùng có quỷ, chị Chanh bên kia chắc chắn sẽ không dễ dàng suy sụp.
Vẻ mặt của cậu mang đầy tâm sự:
"Được rồi, em sẽ quay lại lại đưa cho anh hai.”
Đương nhiên Tần Tắc Sùng không nhìn thấy biểu cảm của cậu, tâm trạng có chút vui vẻ:
"Ừm, hôm nay anh hai không có ở đây, cậu có thể ở lại đây chơi.”
Nhạc Địch suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu.
Bây giờ cậu làm gì có tâm trạng để chơi chứ!
Thẩm Thiên Chanh tung tin về Dương Duy hai lần liên tiếp, ngay lúc đang nổi tiếng, đúng là đã có người điều tra thông tin.
Cũng có một số người bình luận dưới bản tin của MC khác.
Cá nhân người dẫn chương trình nổi tiếng thì không có chuyện gì, nhưng một số người dẫn chương trình mới không chịu được khổ sở dày vò thì sẽ rất ganh tị.
Lần đầu tiến đến thành phố Bắc Kinh tôi chính là người dẫn chương trình cố định của trường quay, so với lúc nửa đêm, bây giờ chương trình buổi sáng rất thoải mái, sau khi phát sóng trực tiếp xong sẽ không còn công việc gì nữa, có thể tan làm rất sớm.
Cho nên cả buổi chiều, Thẩm Thiên Chanh đều đi câu cá.
Bà của Nhạc Địch là minh tinh thế kỷ trước, fan có thể đến hội trường đấu giá phần lớn đều là thế gia đã có danh tiếng từ lâu, có thân phận không nhỏ
Thẩm Thiên Chanh sắp chủ trì một buổi đấu giá, lần đầu tiên làm đấu giá sư, nhất định phải làm thật tốt, điểm quan trọng đầu tiên chính là lễ phục.
Đối với cô mà nói, Cao Định rất đơn giản, nhưng lại không thích hợp.
Xem ra nhìn lại, Thẩm Thiên Chanh quyết định mặc sườn xám truyền thống, thứ nhất là phù hợp với chủ đề của buổi đấu giá, thứ hai là có đầy đủ cảm giác trang trọng.
Lúc ở Ninh Thành, trưởng bối trong nhà đều thích sườn xám, nhà cũ Thẩm gia bên kia cũng là thợ may có chuyên môn, bây giờ cô chỉ cần chọn một mẫu mã thật đẹp là được.
Khi cô liên lạc với nhà cũ, đúng lúc mọi người đều có mặt, bà cười hỏi:
"Tôi nghe nói hai ngày nay Thiên Chanh rất nổi tiếng.”
Thẩm Thiên Chanh: "Cũng không có gì, chỉ là trùng hợp mà thôi, bà nội đừng nghe người khác nói lung tung.”
Bà lão lại rất nghiêm trang:
"Là anh họ con nói.”
"..."
Thẩm Thiên Chanh không biết anh họ còn có sở thích này:
"Anh họ rảnh rỗi như vậy, không bằng tài trợ cho con một cây búa đấu giá đi.”
Vừa dứt lời, một giọng nam xen vào: "Ngược lại có thể nha.”
Thẩm Thiên Chanh chỉ thuận miệng nói, không ngờ tới anh ta lại đồng ý nhanh như vậy: "Thật sao?”
Thẩm Kinh Niên cười nói:
"Thật đấy.”
"Chỉ có anh họ là hào phóng nhất."
Thẩm Thiên Chanh vui vẻ cúp điện thoại, cứ như vậy, ngày hôm đó chắc chắn sẽ là buổi đấu giá vô cùng hoàn hảo của cô.
Tiểu Trà gõ cửa:
"Cô Thẩm, chủ nhiệm đang tìm cô đấy. ”
Thẩm Thiên Chanh cột tóc cao lên, đi vào văn phòng chủ nhiệm.
Lúc trước chủ nhiệm Nguyễn đi công tác ở Ninh Thành, tình cờ gặp được Thẩm Thiên Chanh đang ghi hình, ông liếc mắt một cái đã nhìn trúng, ở bên người bạn cũ thật lâu, mới thành công điều Thẩm Thiên Chanh đến.
Thẩm Thiên Chanh mới tới hai ngày, nhưng chương trình buổi sáng vốn dĩ không ai chú ý đều đã lên hot search.
Miễn là không có bất kỳ bê bối, không có thị phi nào, chương trình được nổi tiếng, đó chính là một công việc thành công.
Cho nên bây giờ khi chủ nhiệm Nguyễn nhìn Thẩm Thiên Chanh chỗ nào cũng hài lòng.
"Lúc trước tôi đưa em vào chương trình buổi sáng, vốn định chuyển sang cái khác một chút, sau đó có thời gian sẽ sắp xếp thật tốt, bây giờ xem ra em làm việc cũng không tệ, không chuyển đi cũng không sao."
Thẩm Thiên Chanh chớp mắt: "Chủ nhiệm, vẫn là nên chuyển đi.”