Chương 44: Hy vọng của thôn cuối cùng cũng ra tay

Trên đường về nhà, Phùng Lộ Hi nói mấy câu về những chuyện bên ngoài kia.

Sơ Văn cũng cảm thấy hứng thú, khi Phùng Lộ Hi nhắc tới chuyện trong nhà, cô hơi lơ đãng hỏi: “Có phải chú bảy không muốn kết hôn không?"

Phùng Lộ Hi: “Nghe nói lúc trước cũng có một đối tượng, nhưng lại bị người ta ghét bỏ vì ba tháng không trả lời, nên bên đó trực tiếp viết thư nói chia tay với chú ấy nữa."

Sơ Văn: “Như vậy ạ..."

Sơ Văn cũng cảm thấy khó hiểu, người nói chia tay là Tôn Tuyết Gia sao? Nếu đã chia tay rồi thì chẳng phải cô không cần phải lo lắng nữa sao?

Hay là hiện tại nói chia tay, nhưng sau lưng vẫn qua lại với Tôn Tuyết Gia?

Cô cũng không biết nhiều về các mối quan hệ tình cảm của vị chú Thất này, nên hiện tại cũng không đoán ra được là tình huống gì.

Nếu các trưởng bối không nói về những chuyện này thì cô cũng không dám hỏi thẳng.

Nhưng cô vẫn không cam lòng, vì thế thử thăm dò nói: “Thật ra chuyện yêu đương với ai này cũng không thể quá lạnh nhạt với người ta, ba tháng không trả lời, người ta muốn chia tay cũng là bình thường..."

Phùng Lộ Hi thở dài: “Nói vậy cũng không được nha, cháu xem chú bảy bình thường đều đối xử với mọi người như vậy, dường như không có chuyện gì cả. Mọi người đều nói chú ấy làm việc thỏa đáng, nhưng ai biết chú ấy yêu đương như thế nào, cũng không biết dỗ dành cô nương nhà người ta nữa!"

Sơ Văn: “Có thể là chú bảy bận quá, chỉ lo sự nghiệp, không để tâm đến vấn đề này lắm, thế nên mới bỏ bê đối tượng của mình. Chú ấy phải tìm một người ít bận rộn và có thể lo liệu mọi việc từ phòng khách đến nhà bếp!"

Phùng Lộ Hi gật đầu: “Đúng, nhưng người này cũng không hợp lắm, là người ở nhà hát kịch, cả ngày đều trang điểm thành——"

Bà ấy nói đến một nửa liền dừng lại.

Trong nhà cũng có cô em dâu thứ ba Kiều Tú Quân cũng là một ca sĩ hát kịch, bà ấy không thể nói nhiều hơn, chỉ có thể nói đến thế thôi.

Sơ Văn vừa nghe “Viện Hí kịch”, cô liền nhẹ nhàng thở ra.

Xem ra người đòi chia tay là Tôn Tuyết Gia, mọi chuyện đã thay đổi rồi, cô ấy làm loạn đòi chia tay nên rất có thể sẽ không thành.

Nếu không thành được thì cô cũng không cần lo lắng.

Mặc dù mọi chuyện cũng có chút khác biệt, có lẽ cô sẽ còn phải gặp những vấn đề khác nữa, nhưng ít ra đã có thể loại bỏ được Tôn Tuyết Gia.

Cô lập tức nói: “Bác gái nói đúng, nếu không thích hợp, thì chi bằng cứ chia tay sớm đi, dù có quay lại thì sau này cũng rất khó sống, nói không chừng còn làm loạn hơn nữa!"

Phùng Lộ Hi nghe vậy cũng cảm thấy bất ngờ, ngày thường Sơ Vân nhìn có vẻ lạnh lùng, lúc nào cũng bày ra dáng vẻ không quan tâm chuyện gì, bây giờ lại đột nhiên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nói đạo lý rất rõ ràng.

Sơ Văn cũng cảm giác hình như có gì đó không thích hợp lắm, cô lại vội nói: “Lúc trước cháu có đọc một cuốn tiểu thuyết, trong đó có viết như vậy.

Phùng Lộ Hi vừa nghe vừa cười: “Ít đọc mấy thứ đó thôi! Không phải cháu muốn học đại học sao, nên đọc những quyển sách có ích"

Sơ Văn gật đầu: “Bác gái nói đúng"

Phùng Lộ Hi lại thuận miệng nói: “Vãn Vãn, vậy cháu nghĩ như thế nào, cháu thấy Kiến Thời với Kiến Chiêu thế nào? Hay trong lòng đã có người khác rồi?"

Sơ Văn không ngờ Phùng Lộ Hi lại trực tiếp hỏi như vậy, cô nghĩ nghĩ: “Cháu cảm thấy đều không quá thích hợp."

Phùng Lộ hi cười: “Tùy cháu thôi, thật ra bác cảm thấy Kiến Chiêu khá được"

Sơ Văn: “Cháu sẽ suy nghĩ thêm Nghe cô nói như vậy, Phùng Lộ Hi cũng hiểu được ý của Sơ Vãn, lập tức an ủi nói: “Không sao, nhà họ Lục vẫn còn mấy đứa cháu trai nữa, cháu có thể tiếp xúc từ từ, trước kia mấy đứa đều quen nhau rồi, nhưng giờ lớn lại trở nên xa lạ, có thể từ từ làm quen lại.

Buổi sáng ngày hôm sau, Sơ Vãn qua chỗ ông nội Lục ăn cơm, lúc ăn cơm có nhắc tới chuyện định trở về thôn Vĩnh Lăng, cô đã được ra ngoài gần một tuần rồi, hiện tại trong túi cũng có hơn một trăm tệ, nên cô cũng không vội kiếm tiền, trở về nghĩ kỹ xem nên chăm sóc lão thái gia thế nào, tiện thể ở nhà nghiêm túc học tập.

Năm nay thi đại học, cô cứ báo danh trước, không cầu thi đậu, coi như là để có thêm kinh nghiệm, như vậy lại ôn tập thêm một năm nữa, sang năm thi lại có thể khả năng đỗ sẽ lớn hơn.

Ông nội Lục nghe vậy, liền dặn dò Lục Thủ Nghiễm trên bàn cơm: “Dạo này có phải con muốn đến trụ sở Nam Khẩu không?"

Lục Thủ Nghiễm: “Vâng"

Ông nội Lục: “Vậy con đưa Vãn Vãn về đi Lục Thủ Nghiễm dừng một chút, liếc nhìn Sơ Văn một cái, mới nói: “Vâng"

Khi nói chuyện ông nội Lục lại nhìn lướt qua cháu trai bên cạnh, Lục Kiến Thời cùng Lục Kiến Chiêu đều ở đây, hai người cũng đều rất cung kính.

Có điều Sơ Văn chỉ có thể nhìn, thời thế thay đổi, rất nhiều thứ không thể truy cứu tận cùng, chỉ có thể nhìn về phía trước.

Hai ngày này Lục Thủ Nghiễm đã đến tham quan An Lập Tín, anh gián tiếp biết một người phụ trách ở đây, muốn hiểu rõ tình hình, Sơ Vãn thì lại ở ngay gần đó đi dạo chợ bán đồ cũ.

Công tước Wade cung cấp cho cô ấy một tài xế riêng, cô yêu cầu tài xế đưa mình đến chợ bán đồ cũ lớn nhất Thụy Điển, người lái xe rõ ràng là hơi bối rối, nhưng vẫn đưa cô ấy đến đó.

Chợ bán đồ cũ này nằm ở vùng ngoại thành nông thôn, nơi có những cánh rừng xanh thẫm và những ngôi nhà gỗ đỏ đậm chất thôn quê, màu sắc tươi tắn và tươi sáng này khiến Sơ Văn liên tưởng đến những câu chuyện cổ tích của Đan Mạch.

Cô vẫn luôn nghĩ đó là một câu chuyện cổ tích, bây giờ nghĩ lại, hoá ra đó là phong cách Bắc Âu.

Sau khi ra ngoài, trời nhiều mây và lạnh, giống như thế sắp mưa, khiến bầu trời vốn luôn trong xanh bị bóng đen bao phủ, người lái xe lẩm bẩm, nghe có vẻ anh đang lo lắng về mưa.

Sơ Văn nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên trời âm u, có lẽ sẽ mưa, nhưng cô không sợ mưa, cô chỉ lo chợ bán đồ cũ sẽ tan.

Lộ trình của họ ở Thụy Điển rất kín, lại không có quá nhiều thời gian, sau này có lẽ cô sẽ không đến Thụy Điển nữa, vì vậy muốn đi bộ xung quanh, tìm hiểu thêm.

Lúc này cô mới mơ hồ nhớ ra, lúc nhỏ Lục Thủ Nghiễm ôm chính mình, đã cho mình xem qua một cuốn sách ảnh, trong cuốn sách ảnh đó cũng có một cảnh như vậy.

Người tài xế cuối cùng dừng lại ở một khu chợ, bên trên viết kí hiệu "Loppis", người ta nói rằng điều này có nghĩa là chợ chợ đồ cũ trong tiếng Thụy Điển.

Đây là chợ ngoài trời, Sơ Vãn đi qua xem một chút, ở đây hàng bày la liệt, cái gì cũng có, dựa theo loại đồ vật mà phân chia khu vực, Sơ Văn trực tiếp đi sâu vào khu vực đồ sứ, Bắc Âu coi trọng đồ sứ, Thụy Điển càng là một quốc gia lớn về đồ sứ, mặc dù là đồ cũ nhưng hầu hết đồ sứ đều là nguyên bộ, nhìn rất mới, một số bông hoa màu xanh trên nền trắng ít nhiều vẫn còn giữ lại được nét duyên dáng của đồ sứ hoa lam Trung Quốc, nhưng nhìn chung đồ sứ của họ lộng lẫy và rực rỡ hơn đồ sứ Trung Quốc, đồ sứ Trung Quốc tinh tế sâu sắc, đồ sứ Bắc Âu lại sáng và đẹp.

Chẳng hạn như một chuỗi thanh lương trà Thụy Điển màu xanh đậm trên nền sứ trắng, độ tương phản màu sắc cơ hồ mãnh liệt như mặt trời tháng sáu chiếu sáng trên tuyết.