Chương 40: Nên có chừng mực

Sơ Vãn cố hết sức dùng giọng nói bình tĩnh: “Đội trưởng Mạnh, cái chén ngọc đó là ly Cửu Long, là một văn vật Trung Quốc có giá trị rất cao, là đồ mà Quan Sưởng mang từ trong nước ra"

Mạnh Tĩnh Phi nhíu mày: “Nếu như là của Quan Sưởng mà thì chúng ta nhất định phải Để Quan Sưởng làm chứng, nếu không thì chúng ta không có chứng cứ để cảnh sát Mỹ tin văn vật thuộc về Trung Quốc chúng ta.

Sơ Vãn: “Chuyện này dễ xử lý, đội trưởng Mạnh, văn vật này là ly Cửu Long, là món đồ của ba Quan Sưởng trộm từ lăng tẩm của Khang Hi đế trước giải phóng, sau đó ông cố nội của tôi nghĩ cách để có được nó, sau khi lấy được thì đã hiến tặng cho chính phủ quốc dân ngay lập tức, tất cả những chuyện này đều được ghi trong hồ sơ, sau đó ly Cửu Long bị mất, không có dấu vết. Cho dù Quan Sưởng không làm chứng, thi chúng ta vẫn hoàn toàn có thể tra được hồ sơ trước giải phóng để chứng minh đây là đồ do chính phủ dân quốc đánh mất. Đương nhiên, nếu như Quan Sưởng nguyện ý phối hợp thì công việc của chúng ta sẽ dễ dàng hơn rất nhiều"

Mạnh Tĩnh Phi: “Bây giờ Quan Sưởng đang ở bệnh viện của nhà tù, tôi sẽ nghĩ cách nói chuyện với anh ta, hy vọng anh ta có thể đứng ra làm chứng"

Sơ Vãn gật đầu: “Ừ, đội trưởng Mạnh phải vất vả rồi."

Sau khi ngắt điện thoại, Sơ Văn nghĩ đến chuyện này, cảm thấy vô cùng huyền ảo, cuộc đời khác nhau, không phát triển giống nhau, đời này cô đã không còn chấp niệm với ly Cửu Long, cũng không nhất định phải lấy nó làm của riêng, nhưng mà cô lại muốn tìm một con đường khác để mang ly Cửu Long về nước. Nhưng mà điều càng khiến cho Sơ Văn không ngờ tới là lúc chạng vạng tối, Mạnh Tĩnh Phi gọi điện thoại cho cô, nói Quan Sưởng muốn gặp cô.

Mạnh Tĩnh Phi: “Anh ta nói muốn gặp cô, nói với ngươi một chút nếu không thì anh ta sẽ không làm chứng"

Sơ Văn hơi do dự một chút, nói: “Được, vậy tôi sẽ đi gặp anh ta để nói chuyện.

Đối với chuyện này, Sơ Hạc Hề khá bài xích, anh ta cảm thấy không có gì tốt đẹp để nói chuyện với Quan Sưởng.

Anh ta nhíu mày: “Nếu không thì chú và cháu cùng đi gặp anh ta"

Sơ Văn cảm thấy không cần, dù sao thì Quan Sưởng đã bị giam cầm, dù sao cũng chỉ là hổ già đã bị nhổ răng mà thôi, nếu anh ta muốn gặp cô thì chắc cAnh ta là có chuyện muốn nói, thật ra cô cũng muốn nghe xem anh ta muốn nói gì.

Có một số việc cô không thể biết được ví dụ như đời trước ly Cửu Long đã trải qua những gì mới xuất hiện ở trong thùng rác, nhưng mà cô muốn nghe xem đời này Quan Sưởng sẽ nói thế nào.

Rõ ràng là Sơ Hạc Hề có chút không tình nguyện, nhưng mà cũng không nói gì mà chỉ đưa đi.

Đến bệnh viện của nhà tù, Sơ Vãn gặp Quan Sưởng, Quan Sưởng bị thương, cánh tay của anh ta đang bị quấn vải, chân cũng bó thạch cao, đang bị cố định lại bằng phương thức kì lạ.

Sắc mặt anh ta có chút tái nhợt, hơi lim dim mắt nghỉ ngơi, thấy cô đi vào thì mới mở mắt ra.

Anh ta giật giật môi, cười với cô rồi mới nói: “Không ngờ là cô sẽ thực sự đến đây"

Sơ Văn: “Tới xem anh đã chết chưa."

Quan Sưởng nhìn chằm chằm Sơ Vãn: “Là vì ly Cửu Long sao?"

Sơ Văn lạnh nhạt nói: “Có thể cho là như vậy."

Quan Sưởng đột nhiên cười ra tiếng: “Tôi tự cho mình thông minh, thật ra tất cả những gì tôi làm đều ở trong mắt cô, có phải hay không?"

Sơ Văn: “Chuyện đó thì không có, mặt nạ của anh đã thật sự lừa tôi."

Đời trước cô cũng không tiếp xúc gần với Quan Sưởng, cho nên cô cũng không biết hóa ra sau dáng vẻ chất phác của Quan Sưởng lại là một con người như vậy, đời này tiếp xúc với Quan Sưởng mấy lần đã khiến cô có chút ảo giác, cho rằng đây là một Quan Sưởng chưa từng trưởng thành, là Quan Sưởng thuở thiếu thời.

Thậm chí khi cô biết rõ đối phương không thể khinh thường, thì cô vẫn khinh thường như cũ.

Quan Sưởng híp mắt, đánh giá cô: “Tôi muốn hỏi cô, ngày đó tại hội chợ đồ cổ cầu Lượng Mã, có phải cô đã biết tôi là ai hay không?"

Tiếng nói của anh ta nhỏ lại, dùng tiếng nói rất nhẹ để hỏi: “Thời điểm cô mua món sứ thanh hoa thời Nguyên ở trong tay tôi, cô đang suy nghĩ gì?"

Sơ Vãn cụp mắt, cười khẽ.

Cô không thể không thán phục sự nhạy cảm của anh ta.

Cô nhìn qua anh ta, thẳng thắn nói: “Đúng, tôi biết anh, từ lần đầu tiên gặp mặt thì tôi đã biết anh không phải một người bình thường, anh là Quan Sưởng, là đời sau của Quan Lão Thất, tôi biết khả năng nhìn sứ của anh tốt, thậm chí là có thể nhìn được thật giả dù ở cách một con đường"

Quan Sưởng nghe được lời này thì nghi ngờ nhìn chằm chằm cô.

Sơ Văn tiếp tục nói: “Không tồi, tôi thừa nhận, tôi rất may mắn khi mua thấp bán cao được chiếc bình thanh hoa thời Nguyên kia của anh, thậm chí là con phải mừng thầm, lúc đó tôi đã biết rồi sẽ có một ngày anh nhận ra"

Năm đó tình cờ gặp nhau ở Miến Điện, anh ta dẫn cô đi đổ thạch (*), đi dạo quán đêm, uống nước chanh, ăn cơm nước cốt dừa.

(*) Đổ: cá cược. Thạch: đá. Là một cách mua bán ngọc thô, phổ biến ở vùng biên giới Vân Nam và Miến Điện, có tính chất đánh bạc. Khi khai thác, ngọc được bao phủ bởi một lớp da phong hóa, không thể biết nó tốt hay xấu, chỉ sau khi cắt mới biết được chất lượng của ngọc.

Nhưng cho dù như vậy, trong lòng cô vẫn có chút đề phòng với Đạo Hạc Hề.

Mặc dù sau này công ty Đao Hạc Hồ đã tẩy trắng rất trong sạch, nhưng cô vẫn cho rằng mấy năm trước bối cảnh Bảo Hương Trai không sạch sẽ.

Cô cũng từng cho người điều tra Bảo Hương Trai nhưng không thu được gì, chỉ biết Đao Hạc Hồ ở Hồng Kông có công ty châu báu và công ty đồ cổ đều phát triển không tệ.

Bây giờ, một người phụ nữ như cô đi một mình, tóm lại là không thuận tiện, lập tức suy nghĩ một chút, trước tiên gọi điện thoại cho Lục Thủ Nghiễm, hỏi: "Em nhớ ba có một tòa nhà dưới chân Hương Sơn?"

Đó là lúc trước đơn vị cấp cho ông Lục, trong trí nhớ của cô, về sau ông nội Lục thỉnh thoảng sẽ đến ở vài ngày.

Lục Thủ Nghiễm hiển nhiên có chút ngoài ý muốn vì cô đột nhiên hỏi: "Đúng vậy, nhưng gần đây bận rộn không ghé qua, em muốn đi chơi không?"

Sơ Văn: "Em có việc, phải đến dưới chân Hương Sơn, nếu cần thiết thì có thể phải ở lại."

Lục Thủ Nghiễm hơi trầm ngâm một chút, nói: “Anh cả có chìa khóa, để anh gọi điện cho anh ấy, em qua lấy nhé?"

Sơ Văn: "Được."

Lục Thủ Nghiễm lại dặn dò: "Có chuyện gì nhớ nói một tiếng, anh không ở Bắc Kinh, nhưng em có thể nói với anh cả, hoặc là nói với ba"

Sơ Văn liền nở nụ cười: "Yên tâm đi, không có việc gì, trong lòng em hiểu rõ"

Nói chuyện với Lục Thủ Nghiễm một chút rồi cúp điện thoại, Sơ Vãn bèn đi thẳng qua tìm Lục Thủ Kiệm, Lục Thủ Kiệm nhìn thấy cô, hỏi tình hình gần đây của cô, còn đề nghị: "Ngày nào em đi, anh cho xe đưa em qua? Gần đây trời ấm hơn rồi, em có thể ở lại đó thêm vài ngày nữa"

Sơ Vãn cười nói: "Không cần đâu anh cả, em chỉ tùy ý đi ra ngoài dạo chơi, cũng không nhất định ngày nào đó đâu."