Chương 39: Bị bắt

Nó quả thật rất đẹp.

Đạo Hạc Hề cầm lên, nhìn về phía ánh sáng, chiếc bình kia được ánh sáng mặt trời chiếu vàng, tầng men sáng long lanh bên trong mang theo vẻ xanh biếc, màu sắc đều đều, thanh tịnh kiều diễm.

Bên cạnh, Quản lý Hồ cười xòa, bắt đầu giảng giải: “Đây là dùng than chua đồng cùng tinh liệu điều phối thành men tương, lại dùng phương pháp thổi men, thời điểm đốt lò cũng là do ông Trương một mình trông coi, ông ấy có kinh nghiệm, ròng rã trông một đêm không được chợp mắt"

Sơ Vân nhìn sang, Trương Dục Tân cụp xuống quan sát, vẫn như cũ trầm mặc thu lại số mảnh sứ bị vỡ kia vào trong tay, nhưng mà có thể nhìn thấy tơ máu đỏ ở trong đôi mắt kia.

Bên cạnh, người con dâu có chút thấp thỏm cắn cắn môi.

Rõ ràng là mấy người bọn họ đang lo lắng.

Dù sao theo bọn họ nghĩ, lần này thành bại, thậm chí nó còn mang ý nghĩa ông ấy có thể ở lại hay không, hoặc là nói những người cùng tộc trong thôn có được lưu lại hay không.

Đạo Hạc Hề nhìn một hồi, mới nhìn sang Sơ Văn.

Anh ta hiển nhiên hài lòng.

Sơ Vãn cầm lên, quan sát rất lâu, mới nói: “Xuân thủy nhiễm áo vẹt lục, giang hoa rơi rượu đỗ quyên hồng, như thế nào?"

Đạo Hạc Hề chậm rãi lộ ra đường cong ở khóe miệng: “Rất tốt, xem ra nhất định cần phối hợp với một món đỗ quyên."

Sơ Vãn gật đầu.

Quản lý Hồ ra hai người rất vừa ý, người này cũng đã cười: “Món đồ vẹt xanh này không phải tôi làm, nhưng mà hai người cứ ngồi xe đi hết cả Cảnh Đức Trấn này thì cũng sẽ không có nơi nào làm được món đồ như vậy, coi như tôi nói lời vô ích, món đồ này đẹp tuyệt sắc!"

Con dâu Bành Tú Hồng nhìn qua có chút hoảng hốt, trong tay còn đang xoa xoa, có chút vô ý thức xoa xoa.

Sơ Vãn đột nhiên nói: “Muốn nói tuyệt sắc thì còn chưa đến mức đó, con vẹt xanh này cũng chỉ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn mà thôi"

Kiểu nói này của cô khiến cho Trương Dục Tân nhanh chóng giương mắt, ánh mắt sắc bén đảo qua.

Sơ Văn cười nhìn Trương Dục Tân: “Như thế nào, có vấn đề sao?"

Trương Dục Tân đột nhiên đứng lên: “Mấy người cho là có tiền là giỏi sao, không hiểu thì đừng ở đây lựa ba chọn bốn, đồ tốt đến trước mặt các người cũng thành không tốt!"

Quản lý Hồ thấy cảnh này thì kinh hãi, vội vàng lôi kéo Trương Dục Tân, lại cho người con dâu một ánh mắt.

Người con dâu nhanh chóng: “Ba, ba đừng tranh cãi!"

Sơ Văn lại nói: “Ông nóng lòng cầu thành, vì có thể mau chóng nấu được đồ, dùng phôi trực tiếp cho men vào nấu, loại phương pháp đốt tạo này dễ làm bề mặt tráng men rơi ra, để bù đắp cho chuyện này mà trong lúc nung vật, vào tiếng đầu tiên ông đã tăng nhiệt độ lên, tận lực đề cao hầm lò ấm, sau đó mới khôi phục về nhiệt độ thấp bình thường"

Lời nói này của cô khiến cho tâm tình Trương Dục Tân đột nhiên thay đổi, ông ta có chút không dám tin tưởng nhìn qua Sơ Văn.

Quản lý Hồ cũng trừng to mắt.

Con dâu Trương Dục Tân càng hoảng hốt.

Đạo Hạc Hề lại thần sắc không thay đổi, lạnh nhạt nói: “Sau đó thì sao?"

Sơ Văn: “Sắc xanh của vẹt, là men từ đồng oxi hoá bên trong cộng với việc đốt chì tạo thành, được nung trong nhiệt độ thấp, bởi vì nhiệt độ khác biệt mà tạo thành màu sắc khác biệt, chính là bởi vì nhiệt độ ban đầu bị đưa lên quá cao, cho nên màu xanh của con vẹt này bị đặc hơn, mà thiếu đi mấy phần xanh tươi."

Cô nhìn qua Trương Dục Tân: “Ít nhất, đây không phải là con vẹt xanh hoàn mỹ trong lòng ông, có phải hay không?"

Trương Dục Tân giật mình trừng mắt nhìn Sơ Văn, một lúc lâu sau, ông ta mới bắt đầu chuyện động, gật đầu: “Đúng vậy, cô nói, không sai chút nào"

Sơ Vãn cầm lấy chiếc bình vẹt xanh kia, tự ý giao vào tay Trương Dục Tân.

Trương Dục Tân cúi đầu, nhìn kỹ rất lâu, sau đó, cuối cùng, nặng nề mà ném xuống đất, chiếc bình vẹt xanh kia cứ như vậy mà chia năm xẻ bảy.

Bên cạnh, Quản lý Hồ thấy, đau lòng đến mức không đành lòng nhìn.

Đây là tác nghiệt mà.

Một món đồ như vậy, cái gì mà đặc với không đặc, nếu cầm ra bên ngoài bán thì cũng không ít tiền, phải biết là đã đốt củi cả một đêm, đó là bao nhiêu tiền, kết quả lại đập đi như vậy!

Con dâu Bành Tú Hồng lại bắt đầu thấp thỏm không yên, tay của cô ta gắt gao giữ chặt mép quần áo, không biết làm sao.