Chương 34: Bị bắt

Đạo Hạc Hề không trả lời, đỡ cô thẳng lên xe.

Sau khi lên xe, Đạo Hạc Hề để cho cô tựa vào ghế xe hơi, Sơ Vãn nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, thực sự cảm giác đỡ hơn nhiều.

Cô mở mắt, nhìn Đạo Hạc Hề: "Em không sao, đưa em về khách sạn đi."

Đạo Hạc Hề giải thích: "Tôi ở một tòa nhà gần đó, nhưng vẫn còn một tòa để không, được chuẩn bị trước đây, bây giờ tôi cho người dọn dẹp, để cô ở đó.

Sơ Văn còn muốn nói gì đó, nhưng Đạo Hạc Hề không cho chút cơ hội: "Tôi vẫn phải nói rõ với Thủ Nghiễm"

Sơ Văn: "Được rồi"

*** Sơ Vãn tưởng rằng chỗ ở theo như lời Đạo Hạc Hề chắc là một biệt thự gì đó, vắng vẻ, lộng lẫy sang trọng, như vậy mới phù hợp với phong cách của anh ta.

Nhưng không ngờ, lại là một tòa nhà ba tầng không lớn, hơi mang kiểu nhà gạch đỏ xưa.

Lúc đi vào tòa nhà này, Sơ Vãn bất ngờ hơn, bên trong là tường màu vàng nâu, trên sô pha có đệm ngồi màu ngà, chỗ dựa vào cửa sổ còn có mảng lớn xanh lá cây, trên tường còn treo vài bức tranh thủy mặc hoa và chim.

Trang trí trong phòng toát lên một vẻ tinh tế và giác tính đặc trưng của phái nữ, điều này không hợp với khí chất của Đạo Hạc Hồ.

Đạo Hạc Hề cảm thấy sự thắc mắc của Sơ Vãn, nhẹ nhàng nói: "Mẹ tôi sang Luân Đôn, sẽ ở lại đây"

Sơ Văn liền nhớ tới người phụ nữ mình đã gặp, người phụ nữ đó cho cô cảm giác không hợp với căn phòng này.

Đạo Hạc Hề dẫn cô lên lầu, nhìn lướt qua phòng ngủ của Cô.

Anh dặn dò: "Lát nữa tôi đi, sẽ có một cô giúp việc ở dưới lầu, cô ấy ở cùng cô, có chuyện gì cô cứ gọi cô ấy."

Đối diện cửa sổ đặt một cái bàn nhỏ bằng gỗ hồ đào, trên bàn bày đồng hồ mạ vàng họa tiết người cốt sứ tráng men, bên cạnh là một hàng kệ đồ cổ, bên trên có đủ dạng đồ sứ lung linh đẹp mắt.

Nhưng hiển nhiên, nơi này đã thật lâu không có người tới, lửa than kia có lẽ cũng vừa mới đốt lên.

Sơ Văn nhìn hoa văn lựu, nói: "Sao có được mảnh cắt giấy như vậy? Hoa văn cắt giấy này rất đặc biệt.

Tầm mắt Đao Hạc Hồ cũng dừng ở hoa văn lựu, anh ta ngơ ngẩn nhìn một lát, mới nói: "Khi tôi còn bé, có người quản gia trong nhà cắt, ông ấy là người Hoa, rất khéo tay.

Anh ta nhớ lại, nói: "Tôi gọi ông ấy là chú Ba, tôi nhớ rõ chú ấy còn dạy tôi vẽ tranh, dạy tôi đọc sách, chú ấy luôn đối xử với tôi rất tốt, nhưng tiếc là, khi tôi khoảng mười ba mười bốn tuổi, chú ấy đi khỏi, không biết là đi đâu, tôi cũng không còn gặp lại chú ấy nữa"

Sơ Văn: “Lựu “Thiên phòng đồng màng, thiên tử như nhất ", có ý nghĩa ở Trung Quốc là đông con đông cháu.

Đạo Hạc Hề nghe vậy, mặt hiện lên vẻ ấm áp, anh ta nhẹ nhàng nói: "Nghe có vẻ là một loài hoa rất may mắn"

Sơ Văn nghiêng đầu, tầm mắt dừng trên mặt anh.

Đạo Hạc Hề vẫn là Đạo Hạc Hề kia, nhưng cô lại cảm giác có chỗ nào không giống.

Như khoảnh khắc vừa rồi, tâm trạng của anh ta giống như đi qua trăm núi ngàn sông.

Đạo Hạc Hề lại nói: "Bức tranh này, cô thích không?"

Sơ Văn nghe anh ta nói vậy, thì ánh mắt dừng trên một bức họa bên cạnh, nét vẽ kia tinh tế tỉ mỉ, u nhã đạm viễn, và có cảnh mênh mông trống trải, nhìn ra được, người vẽ trên bức tranh rất có trình độ.

Sơ Văn nhìn bức tranh kia, lại mơ hồ có một cảm giác thân thiết nói không nên lời.

Giống như, đây là một người bạn cũ rất đã nhiều năm chưa gặp.

Đạo Hạc Hề nhìn chằm chằm bức họa kia, nhìn thật lâu, mới khẽ nói: "Đây là tranh mẹ tôi vẽ."

Sơ Văn: "Xem ra trình độ vẽ tranh của bác ấy rất cao.

Đao Hạc Hề nhẹ nhàng nói: "Chắc là vậy, nhưng tranh đã được vẽ từ mấy năm trước, sau này tôi không thấy bà cầm bút nữa.

Anh cùng xem tranh với Sơ Văn một lúc, rồi giới thiệu với cô kê đồ cổ bên cạnh: "Đây đều là sưu tầm của bà ấy, nhưng đã qua nhiều năm bà ấy không đến, có thể đã quên mất rồi"

Sơ Văn tò mò nhìn qua, lại thấy trên kệ đồ cổ kia là đồ sứ nổi tiếng khắp nơi trên thế giới, thậm chí cô còn nhìn thấy một chén trà màu vàng và men đen đời Tống, loại men đen này trên thế giới chỉ đếm trên đầu ngón tay, có lẽ trên thế giới cũng chỉ có vài chiếc.

Cô đi xuống theo kệ đồ cổ, lại nhìn thấy trong đồ sứ kia đặt một chiếc máy bay nhỏ bằng gỗ, một chiếc rất nhỏ, nhìn ra được là đồ được làm thủ công, đánh bóng cẩn thận, bởi vì năm tháng qua lâu nên hơi ngả vàng.

Sơ Vãn cầm lên, cười nói: "Không lẽ đây là món anh đã chơi lúc bé đấy chứ?"

Đạo Hạc Hề nhìn chiếc máy bay kia, vẻ mặt hơi ảm đạm, anh ta khẽ gật đầu, rồi nhìn về sang món đồ sứ bên cạnh: "Món đồ sứ này đẹp không?"

Trong nhà có hai bảo mẫu, nhưng mà một người bận rộn lấy nấu cơm, không thể chạy đi đón, hơn nữa mấy đứa nhỏ cũng sẽ vui hơn khi được ba mẹ đến đón, còn để bảo mẫu hoặc chú Bằng đến đón thì bọn họ cũng sẽ thất vọng.