Chương 33: Bốn người đàn ông trong một vở kịch

Sơ Vãn cười nói: “Anh yên tâm đi, dựa vào trình độ của tôi thì chắc chắn là tôi sẽ không hiểu được anh kéo hay như thế nào"

Hai người hẹn nhau ở một bảo tàng nghệ thuật, đây là sản nghiệp của Đạo Hạc Hề, bên ngoài bảo tàng nghệ thuật có rất nhiều cây cỏ, gió thu thổi xào xạc, lá cây bay trong gió, đẹp mê hồn.

Hôm nay bảo tàng nghệ thuật cố ý ngừng kinh doanh, không có vị khách nào, trong lúc Sơ Vãn đi vào, giẫm lên một mảng lá vàng lớn, đến trước cửa, lập tức có người phục vụ cung kính tiến lên mời cô đi vào.

Bảo tàng nghệ thuật có màu trắng đen làm chủ đạo mang phong cách lạnh lùng, Đạo Hạc Hồ đã đứng ở trước cửa sổ, đang thưởng thức một bức tranh sơn dầu phương tây.

Vào thu, trời giá rét, Đạo Hạc Hề mặc áo len cao cổ màu be, quần dài thẳng tắp, tóc đen chạm vai làm nổi bật đường cong xinh đẹp của gương mặt.

Anh ta nhìn thấy cô đi vào thì hơi gật đầu, hai người ngồi ở gần cửa sổ, thoải mái thưởng thức cà phê, nhìn cảnh thu xinh đẹp ở bên ngoài cửa sổ, thoải mái nói chuyện.

Sơ Văn cười hỏi: “Anh đến Bắc Kinh từ lúc nào vậy?"

Đạo Hạc Hồ: “Hôm qua"

Tiếng nói của anh hơi trầm, phối hợp với khung cảnh xung quanh tạo nên cảm giác bầu trời đêm lạnh lẽo.

Sơ Văn: “Vậy tiếp theo anh có ý định gì? Về chuyện trấn Cảnh Đức, anh đã nghĩ ra cách gì chưa?"

Đạo Hạc Hề: “Trước tiên là qua đó xem một chút, mua một nhà máy sứ trước, tìm kiếm một thợ thủ công phù hợp để tính toán trước xem có thể làm được đến mức nào."

Sơ Vãn gật đầu: “Mấy năm này hầm lò đốt củi của trấn Cảnh Đức đang bị đào thải rất nhanh, cũng có những hầm lò làm đồ giả ở trong núi."

Nhưng mà người bình thường cũng rất ít khi tìm thấy những nơi này, tất cả đều được làm trong bí mật, nếu như người nào có tay nghề đỉnh cao làm ăn tốt thì họ sẽ nghĩ cách để tự lập, dựa vào con đường trước đó để nhận được các đơn đặt hàng quốc tế có lãi cao.

Cũng chính bởi vì mấy loại chuyện này cho nên công việc kinh doanh đồ sứ cao cấp của trấn Cảnh Đức mãi không thể phát triển được.

Hai người bàn bạc như thế, định xong cả kế hoạch và hành trình tiếp theo.

Sau khi nói xong chuyện chính, Đạo Hạc Hề lấy chiếc đàn violon kia ra cho Sơ Văn nhìn.

Đây là một chiếc đàn violon được khắc dòng chua"Antonius Stradivarius Cremonensis / Faciebat Anno 1697”, ở mặt bên được khắc “Curtis Phila”.

Đạo Hạc Hề giải thích nói: “Đây là chiếc đàn của thế kỷ mười chín, đã từng thuộc về Juliette Récamier của Paris, sau đó lưu lạc đến quân đội Napoleon, rơi vào tay của bá tước Gabriel, cũng là món đồ tôi mới có được gần đây"

Thật ra Sơ Văn không hiểu về đàn violon, nhưng mà cô biết Đạo Hạc Hề là một người có thiên phú về âm nhạc, lúc trước anh ta đã đáp ứng là sẽ đánh cho cô nghe một bài.

Cô nhìn chiếc đàn cổ: “Cho nên âm thanh của loại đàn này êm hơn những loại đàn khác nhiều sao?"

Đao Hạc Hề gật đầu: “Cô nghe một chút là biết."

Sơ Văn: “Được.

Đôi mi dài của Đạo Hạc Hề rủ xuống phía dưới, đôi tay ưu nhã chạm vào phân thân chiếc đàn kia, động tác vô cùng nhẹ nhàng.

Anh thấp giọng hỏi: “Cô muốn nghe cái gì?"

Sơ Văn: “Thật ra tôi không hiểu nhiều, tùy tiện cái gì cũng được, nghe gì cũng được.

Đao Hạc Hề: “Vậy chúng ta thử ."

Anh ta nói được nửa câu, bên ngoài đột nhiên có tiếng nói truyền đến.

Đạo Hạc Hề cau mày, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Anh đã dặn dò là hôm nay bảo tàng nghệ thuật không mở cửa cho người ngoài, không nên có người nào tới quấy rầy.

Nhưng mà Sơ Vãn nhìn qua cửa sổ kia, lại nhìn thấy ở dưới cây bạch dương cao ngất, có một người đi xuống từ xe con có cờ đỏ, người đó chính là Lục Thủ Nghiễm.

Chiếc áo khoác len lịch lãm và bảnh bao tôn lên dáng người cao thẳng của anh, chiếc xe hơi gắn cờ đỏ là thứ xa xỉ mà chỉ những người thạo nghề mới hiểu, thư ký ngoan ngoãn đi theo, bảo vệ mặc thường phục cũng đứng ở xung quanh bảo tàng nghệ thuật để bảo đảm an toàn.

Đội hình này cũng rất.

Sơ Văn nhăn mày, lúc này, anh tới đây sao?