Chương 25: Bốn người đàn ông trong một vở kịch

Đang lúc mọi người cảm thán kinh ngạc thì Sơ Văn tiếp tục giới thiệu nói: “Mọi người có thể quan sát kỹ, chiếc đầu thú này có đường cong ở phần mặt cùng với lỗ tai mượt mà, khuôn lõm chứ không phải lồi, tất cả những điều này đều đã cho thấy phần bờm cùng lỗ chân lông của chiếc đầu ngựa này được làm bằng phương pháp sáp bị mất đã bị thất truyền chứ không phải là kỹ thuật khắc họa của sau này.

Các chuyên gia thực sự quá kinh ngạc, đã có người đứng dậy đi tới bên cạnh chiếc đầu thú để cẩn thận quan sát, mọi người cầm kính lúp, cẩn thận nghiên cứu đường cong phía trên cùng với phương pháp trang trí trên đó.

Cuối cùng có một người thở dài nói: “Đường cong ở đây cũng không quá ăn khớp, hơn nữa cũng không song song, đây hẳn là hiệu quả mềm mại của chất sáp"

Lại có một người khác nhanh chóng phát hiện ra: “Tại phần cằm của con ngựa này có một milimet nhô lên ở xung quanh, hẳn là phần nhô này chính là phần bị thừa lúc dùng khuôn, điều này nói rõ thấy những hình dáng hoa văn này được khắc trên mô hình sáp chứ không phải khắc ở trên đồ vật, vậy mà món đồ này lại thực sự được làm bằng phương pháp sáp bị mất"

Cũng có người bắt đầu quan sát vách ở bên trong miệng ngựa, rất nhanh lại có người phát hiện ở vách trong của đầu ngựa có hiện tượng phân tầng của bờm ngựa rõ ràng hơn.

“Điều này cho thấy rằng lúc đó họ đã dùng phương pháp đánh bóng phân tầng, cũng bởi vì phương thức này cho nên mới tạo được hiệu quả phân tầng như vậy tại phần bờm ngựa!"

Mấy chuyên gia đều thở dài: “Quá thần kỳ, đúng là món đồ này đã được làm dựa trên phương pháp đúc sáp, nếu như dùng phương pháp đúc khắc thì chắc chắn sẽ không tạo được hiểu quả này!"

Trong khi mọi người đang cảm thán thì sắc mặt tiên sinh Alexandre càng ngày càng Khó nhìn.

Ông ta cong môi, cười cười, nói: “Thật đúng là vô cùng thần kỳ, có đúng không nào? Không phải là mọi người cũng đã xem đầu thú của chúng tôi sao, có vấn đề gì đâu phải không?"

Các chuyên gia nhìn đầu thú của Sơ Vãn, lại nhìn đầu thú của buổi đấu giá này, có cảm giác không đúng lắm.

Mặc dù chuyện đánh giá là công việc chuyên nghiệp, tinh tế, khoa học, nhưng mà đôi khi cũng phải dựa vào cảm giác.

Bây giờ sau khi so sánh hai món đồ, cẩn thận phân tích thì họ phát hiện đầu thú của buổi đấu giá này rất giống thật, nhưng sau khi so sánh với đầu thú mà Sơ Văn mang tới thì đúng là nó có kém hơn một chút, ví dụ như phần lông bờm không có đủ phong phú, ví dụ như phương pháp đúc tách đồng cũng kém hơn phương pháp đúc sáp này rất nhiều lần.

Lại ví dụ như phần đầu thú của Sơ Văn chi tiết hơn, loại tả thực này khiến cho người khác cảm thấy sinh động như thật, đây đều là những thứ mà đầu thú của hội đấu giá không thể so kịp, ngay cả lông bờm cùng lông tơ đều tạo cảm giác chi tiết rõ ràng.

Tiên sinh Alexandre thấy vậy thì cười: “Mọi người, tôi không biết đầu thú của cô Sơ được làm như thế nào, nhưng mà mọi người phải biết, đây là món đồ đồng của nhà Thanh được làm từ hơn một trăm năm trước, chúng ta đã thấy nhiều tác phẩm đồ đồng của hơn trăm năm trước, làm sao có thể tạo ra cảm giác chi tiết giống như món đồ này được? Chuyện này cũng rất giống với chuyện chúng ta giám định tranh của Van Gogh, hoàn toàn không thể lấy một bức tranh chân thực hơn của Van Gogh để làm căn cứ giám định.

Lời này của ông ta rất đúng, lập tức có một chuyên gia hỏi: “Nếu như không dùng món đồ này làm giám định, vậy thì tiên sinh Alexandre, ông xác định đồ của ông là thật bằng cách nào?"

Câu hỏi này của chuyên gia cũng chính là câu hỏi mà mọi người muốn hỏi, phải biết rằng trong hai chiếc đầu thú, mặc dù trong đó có một chiếc rõ ràng tốt hơn, nhưng mà rõ ràng là chất liệu được sử dụng để làm ra hai chiếc đầu thú này cũng không quá khác biệt.

Hơn nữa đó còn là kiệt tác có từ hơn trăm năm trước của cung đình, bởi vậy cho nên rất khó để phân biệt cái nào là thật cái nào là giả.

Nếu như thật sự muốn phân biệt, vậy thì cần phải nghiên cứu cặn kẽ về bối cảnh lịch sử cùng với phương pháp chế tạo mười hai chiếc đầu thú vào thời Hoàng đế Càn Long triều Thanh thì mới có thể kết luận được thật giả.

Tiên sinh Alexandre thấy vậy thì lại nói: “Thật ra chuyện này rất dễ, chúng tôi rất coi trọng thứ tự kế thừa của văn vật, rõ ràng là ba chiếc đầu thú của chúng tôi được kế thừa lại."

Ông ta vừa nói dứt lời này thì tất cả mọi người đều nhìn về phía ông ta.

Anh hời hợt nói bổ sung: “Anh đi đến vị trí hôm nay, chẳng lẽ vẫn là đối tượng cần phải trốn tránh bối phận sao? Ở tuổi này bối phận này của anh, còn chưa cần ai đến nói gì.

Sơ Văn nghe thấy vậy thì ngửa mặt cười nhìn anh.