Chương 24: Mối tình đầu xoay chuyển trời đất

Sơ Văn không có cách nào khác, chỉ có thể nghe ông cụ Lục lải nhải nói một lúc.

Thời điểm nghe như vậy, cô nhìn về phía Lục Thủ Nghiễm cầu cứu, Lục Thủ Nghiễm không để ý tới, ánh mắt kia viết rất rõ ràng “Đáng đời”.

Cô có chút bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là rũ đầu tiếp tục nghe lời dạy dỗ.

Hai đứa bé thấy cô trở về thì rất vui vẻ, rất lâu rồi không gặp mẹ, ba cũng ra khỏi nhà, bây giờ ba mẹ cùng nhau trở về, tất nhiên là vui mừng không ít.

Sơ Văn ở lại nhà tổ hai ngày, Sơ Hạc Hề cũng đến đây.

Anh ta nhìn thấy Sơ Văn xong cũng là đánh giá một lúc rồi nhíu mày.

Ông cụ Lục thấy vậy thì lập tức lại bắt đầu khơi lại chủ đề cũ: “Hạc Hề, cậu nhìn xem, Vãn Vãn của chúng ta đã gầy rồi, như vậy là vất vả đến mức nào chứ."

Sơ Văn nhanh chóng nháy mắt cho Sơ Hạc Hề, bảo anh ta đừng nói chuyện này nữa, nếu không thì không ổn đâu.

Ai biết Sơ Hạc Hề lại cau mày, rất tán đồng gật đầu: “Tôi đã bảo con bé đừng đi rồi, nhưng mà con bé nhất định muốn đi, bảo thế nào cũng không nghe."

Ông cụ Lục lập tức giống như có chung chí hương: “Hạc Hề, cậu cũng là trưởng bối, làm chú của con bé, có gì thì cậu trông coi con bé."

Sơ Văn nghe thấy vậy thì nhìn về phía Sơ Hạc Hồ ánh mắt có chút bất mãn.

Dù sao thì anh ta không thể trông coi mình được.

Sơ Hạc Hề cảm nhận được thì khẽ mím môi, có chút bất đắc dĩ nói: “Ông à, tôi không quản lý được con bé."

Ông cụ Lục buồn bực: “Hạc Hề, tại sao cậu lại không quản lý được con bé, tốt xấu gì thì cậu cũng phải có dáng vẻ của bậc trưởng bối chứ!"

Lục Thủ Nghiễm ở bên cạnh cũng cười: “Ba à, ba đừng làm khó Hạc Hề, chúng ta vào nhà trước, từ từ nói chuyện..."

Ông cụ Lục thấy con trai nói chuyện, lại đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, ông cụ chỉ vào Lục Thủ Nghiễm: “Con gọi Hạc Hề là gì?"

Lục Thủ Nghiễm: “Gọi anh ấy là Hạc Hề thì thế nào?"

Ông cụ Lục nghe xong thì lập tức nổi giận, ông cụ nhận mạnh: “Đây là chú họ, là chú họ, con phải tôn trọng trưởng bối, con phải gọi là chú họ, còn có người như con sao, thế mà con dám gọi thẳng tên của Hạc Hồ? Bình thường ba dạy con như thế sao?"

Mấy người xung quanh nhìn thấy vậy thì đều ngơ ngác.

Dù sao thì từ trước đến giờ Lục Thủ Nghiễm vẫn luôn là người nghiêm túc, vậy mà cứ về nhà là bị mắng máu chó văng đầy đầu.

Sơ Hạc Hề ở bên cạnh cũng bất ngờ, anh ta nói: “Ông à, cậu ấy gọi thế nào cũng được, thật ra bình thường Vãn Vãn cũng là gọi tôi như vậy..."

Ông cụ Lục nghe vậy thì bất ngờ, ông ấy nhìn về phía Sơ Văn: “Cái gì, Vãn Vãn cũng gọi như vậy sao?"

Sơ Văn: “!"

...

Cô thật sự không nghĩ tới, vậy mà lửa chiến lại bị kéo đến người mình!

Lục Thiết Sinh: “Dịch Thiết Sinh cùng em đến Cụ Viễn thông?"

Sơ Vãn gật đầu: “Vâng"

Lục Thủ Nghiễm: “Được, em không được đi lại một mình, để anh ta đi cùng, anh sẽ tìm người xử lý, em không cần làm gì cả, chờ là được.

Sơ Văn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Vâng"

Lục Thủ Nghiễm lại nhấn mạnh lần nữa: “Anh sẽ lập tức nghĩ cách giải quyết, bất luận xuỷ ra chuyện gì em ở lại khách sạn, không được tuỳ tiện ra ngoài, phải luôn ở lại khách sạn với Dịch Thiết Sinh.

Sơ Văn: “Em biết rồi"

Lục Thủ Nghiễm cuối cùng hạ giọng nói: “Không sao đâu, em yên tâm, có vấn đề gì anh sẽ nghĩ cách giải quyết."

Anh gằn giọng bổ sung thêm câu: “Bây giờ, em không cần làm cái gì cả."

Sau một lúc gọi điện thoại, Dịch Thiết Sinh đưa Sơ Vãn trở về khách sạn, dọc đường đi thế mà lại không gặp phải chuyện gì khác thường.

Quay về khách sạn, Sơ Văn muốn trả lại quần áo cho Nhϊếp Nam Khuê, nhưng Nhϊếp Nam Khuê lại xua tay: “Không cần cô mặc đi, tặng cô luôn đó."

Sơ Văn nghi hoặc.

Nhϊếp Nam Khuê bất đắc dĩ: “Tôi thấy nơi này không an toàn chút nào, thật sự sẽ có chuyện, trông bộ dạng này của cô có lẽ sẽ ổn hơn chút?"

Sơ Vãn ngẫm lại thấy cũng đúng, lập tức cũng không khách sáo mà đưa lại cho anh ta nữa.

Vào buổi chiều có người đến gõ cửa, Dịch Thiết Sinh đến mở cửa, sau khi mở cửa đối phương nói là muốn hỏi đường nhưng đôi mắt lại nhìn hướng vào bên trong, đảo quanh nhìn, Dịch Thiết Sinh theo đó đuổi đi.

Sau khi đóng của lại, ba người đối mặt nhìn nhau, cười khổ một tiếng.

Mãi cho đến lúc chạng vạng, bên ngoài đột nhiên xuất hiện động tĩnh lớn, Dịch Thiết Sinh đi ra ngoài nghe ngóng hỏi thăm, kết quả nhận được tin nói rằng Đội cảnh sát vũ trang tỉnh đã được lệnh tiến vào Thanh Châu.

Dịch Thiết Sinh: “Nghe bảo là bọn họ đều là chiến sĩ cảnh sát vũ trang có súng vác vai, đạn lên nòng, công an Thanh Châu cũng đã tiếp nhận điều động của bọn họ, trực tiếp đến chỗ trường học.

Sơ Văn nghe xong cuối cùng cũng thở phào, nhưng cũng nghi hoặc: “Tin tức của bọn họ cũng khá nhanh nhạy đó.

Dù sao thì cô nói với Lục Thủ Nghiễm vốn dĩ cũng không chi tiết, chỉ nói đại khái mà thôi, nếu như vậy mà mới chỉ nửa ngày, phản ứng của anh quá là nhanh rồi.

Dịch Thiết Sinh: “Mặc kệ như thế nào, đội cảnh sats vũ trang tỉnh tới rồi, chúng ta cũng yên tâm."

Sơ Vãn: “Phải, ít nhất thì không cần lo có gián điệp rồi.

Càng là vùng nhỏ càng dễ bị xâm nhập, băng nhóm trộm cắp di tích văn hóa từ mọi tầng lớp xã hội đều nhắm vào Thanh Châu, muốn bắt đầu xuống tay từ chỗ này, khó tránh khỏi chúng sẽ làm việc cật lực với cảnh sát địa phương. Mấy năm nay trộm cướp buôn lậu di sản văn hoá tràn lan, trong số đó cũng có một số người đã thông đồng với các quan chức địa phương.

Nếu như đội cảnh sát vũ trang tỉnh trực tiếp đến tiếp quản mọi chuyện thì lại hoàn toàn khác, những người đó rất có năng lực, không ngờ tỉnh lại đột nhiên phái người xuống.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, lúc này cũng đói bụng nên muốn ra ngoài ăn chút gì đó, kết quả bà chủ nói hôm nay không cho ra ngoài, cửa đã khóa lại.

Mọi người kinh ngạc, Dịch Thiết Sinh cố ý giận dữ: “Tại sao?"

Bà chủ liếc nhìn bọn họ một cái: “Vừa rồi Cục Công thương ra lệnh khóa cửa, nói chúng ta làm ăn phi pháp, không cho làm, mấy người trốn ở bên trong trước đã, đừng ra ngoài, nếu không sẽ xảy ra chuyện, mọi người đều gánh không nổi!"

Sơ Vãn nháy mắt một cái với Dịch Thiết Sinh, thế là mọi người cho qua.

Nếu lúc này phá cửa xông ra ngược lại sẽ khiến bọn họ nghi ngờ, cho nên chỉ có thể an phận thủ thường ở đây giả ngu, kêu bà chủ bưng đồ ăn lên, bà chủ đưa cho bọn họ một ít mì sợi và bánh bao, để bọn họ tự nấu ăn trong bếp.

Ba người đều lười ăn mì khô, mỗi người gặm một cái bánh bao với nước ấm.

Đêm hôm đó, tự nhiên lại không ngủ được, thầm nghĩ nếu có đội cảnh sát vũ trang đến, nếu có băng nhóm tội phạm nào đó thông thường đáng lẽ cũng phải rút lui rồi, nhưng hiện tại lại phong tỏa bọn họ ở đây, như thế là thế nào, những người đó có âm mưu gì? Hống hách như vậy sao?

Sơ Vãn dựa trên ghế, khó tránh khỏi nghĩ nhiều lắm, ba người ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt đều trầm mặc.

Suy cho cùng mọi người đều là người bình thường, tuy rằng Sơ Văn kiếp trước đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng đều là trải qua bình thường dưới quy tắc pháp luật hoặc là nói là trải qua dưới quy tắc của một vòng tròn nào đó.

Cái vòng tròn này có một số băng nhóm buôn lậu và tội phạm, cô cũng tiếp xúc với bọn chúng rất dễ dàng, nhưng một là cô đủ cẩn thận, hai là cô có chỗ dựa lớn là nhà họ Lục. Cô vẫn luôn bước đi vững vàng, không tiếp xúc trực tiếp với loại này và cũng không đặt mình vào trong nguy hiểm này.