Chương 23: Vòng Ngọc Gia Truyền 3

"Được, được, cô tin rằng Lan Lan của chúng ta nhất định sẽ là một cô con dâu rất ngoan ngoãn và hiếu thảo." Bà Quân lập tức vỗ nhẹ vào tay Tống Vi Lan với nụ cười trên môi, sau đó nhìn bà Tống cười nói: “Thông gia, Lan Lan của chúng ta tốt thật đấy, nghe Lan Lan nói, tôi ước gì Mặc Ly có thể cưới Lan Lan về nhà ngay bây giờ.”

Đã nói tới mức này, bà Quân cũng không muốn nói thêm nhiều nữa, hơn nữa bà rất thích Tống Vi Lan hiện tại, bà đi thẳng vào vấn đề: “Thông gia, chuyện đã được giải quyết rồi, bây giờ chúng ta hãy mở lòng, thành tâm thành ý bàn chuyện tổ chức hôn sự hai đứa chứ nhỉ!”

“Mặc Ly là đứa trẻ đáng tin cậy.” Hoàng Quế Hương đối với chuyện này cũng yên tâm, nhưng bà lại có chút lo lắng về chấn thương ở chân trái của Quân Mặc Ly, băn khoăn không biết có thể chữa khỏi hay không.

“Mặc Ly nhập ngũ sau khi tốt nghiệp trung học ở tuổi mười lăm, cháu nó đã phục vụ như một người lính trong chín năm, tính cách và lòng trung thành không có gì để bàn, bà có thể yên tâm về điều này, tôi không gạt các người. Thật ra, vào ngày Lan Lan mười tám tuổi, tôi và Vân Hải đã thảo luận về ngày cưới của bọn trẻ, lúc đó tôi đã háo hức rồi, bây giờ nghe nói Lan Lan đã đồng ý kết hôn với Mặc Ly, tôi vô cùng hạnh phúc, cả người đều vui mừng không nhịn nổi, chỉ ước hôm nay Lan Lan có thể cùng chúng tôi về nhà Quân, lập tức trở thành con dâu của tôi."

Bà Quân làm việc xưa nay đều dứt khoát nhanh nhẹn, thích là nhích, nếu đã xác định Tống Vi Lan là con dâu, bà sẽ tuyệt đối không cẩu thả, cho dù quả thực bà không vừa ý Tống Vi Lan ngày trước, bởi vì mấy năm nay bà nghe được không ít chuyện về cô, tất cả đều là chuyện không tốt.

Tuy nhiên, nỗi bất mãn trong lòng bà đã tan biến thành mây khói, thay vào đó là sự hài lòng sau khi nói chuyện và chứng kiến sự thay đổi của Tống Vi Lan.

Vì thế, sau khi nói xong những lời này, bà Quân lấy từ trong túi áo khoác bông ra một hộp trang sức nhỏ nhắn tinh xảo, đặt vào tay Tống Vi Lan: "Lan Lan, con hãy giữ lấy cái này. Đây là vật gia truyền của nhà họ Quân chúng ta. Chiếc vòng ngọc đặc biệt truyền lại cho con dâu tương lai của nhà họ Quân. Từ giờ trở đi, con chính là con dâu được chúng ta công nhận. Cô hy vọng con và Mặc Ly sẽ chung sống hòa thuận, trăm năm hạnh phúc”.

Bà thở ra nhẹ nhõm, cũng may lúc ra khỏi cửa nhớ ra cất hộp trang sức vào túi, không thì khoảnh khắc này sẽ xấu hổ lắm.

Tống Vi Lan nghe bà Quân nói vậy, mặt đột nhiên ửng hồng, nhiệt độ có chút cao, nhất là khi cô cảm nhận được ánh mắt nóng bừng chiều vào mình, nhiệt độ trở nên nóng đến đáng sợ.