Chương 22: Vòng Ngọc Gia Truyền 2

“Cô biết mọi người trong nhà Tống đều rất yêu quý con, nhưng con đừng lo, sau này cô và chú cũng sẽ coi con như con ruột giống như ba mẹ con vậy. Nếu Mặc Ly làm điều gì xấu, nếu nó khiến con tức giận hay buồn bã thì cứ nói với cô, cô sẽ trút giận giúp con.”

Bà Quân mỉm cười nhìn cô bé trước mặt, nói không sai, Tống Vi Lan thật sự đã thay đổi, cô không còn tính tình nhu nhược lãnh đạm như trước nữa, khí chất càng thêm tự tin tao nhã, đặc biệt khi người đối diện nói chuyện cô sẽ nhìn một cách chăm chú, với vẻ mặt và ánh mắt cởi mở, thái độ không chút bối rối.

Một cô bé ngoan ngoãn, nhạy cảm, dịu dàng và lương thiện như vậy thật sự rất đáng yêu, nhất là khi cười, lông mày cong như tranh, đôi lúm đồng tiền xinh đẹp lộ ra, nụ cười đặc biệt ngọt ngào quyến rũ!

Chỉ mới nói chuyện vài câu thôi, ấn tượng và suy nghĩ của bà Quân đối với Tống Vi Lan đã thay đổi không ít.

Ông bà Tống với đám anh trai chị dâu lại kinh ngạc, dường như con gái/em gái của họ đã thực sự thay đổi! Hãy nhìn cái miệng nhỏ nhắn kia đã nói được nhiều như vậy, còn nữa, nụ cười kia, thật xinh đẹp mê người!

Tống Vi Lan nghe bà Quân nói lời này, liếc nhìn Quân Mặc Ly, ánh mắt hai người đυ.ng nhau, cô khẽ mỉm cười, sau đó nắm lấy tay của bà Quân, lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng: "Con tin tưởng anh Quân! Con tin anh ấy sẽ tốt với con, khiến con hạnh phúc. Con cũng tin rằng cô, chú và Tiếu Tiếu sẽ rất tốt với con!

"Cô, sau này con sẽ đối xử tốt với cô, cùng với anh Quân làm những đứa con hiếu thảo." Nói đến đây, cô nhìn về phía ba Tống, mẹ Tống, các anh chị, vui vẻ nhếch môi lên: “Và ba mẹ, anh trai và chị dâu của con, con sẽ luôn ghi nhớ lòng tốt của mọi người, sau này khi con có năng lực, con nhất định sẽ báo đáp mọi người gấp đôi!”



Ngày này không còn xa.

Bây giờ là tháng 1 năm 1977, cô nhớ trong lịch sử có ghi chép rằng vào năm 1977, có một số người dũng cảm đã lén lút kinh doanh mua bán quần áo, cô đương nhiên muốn là người đầu tiên, đồng thời cũng muốn kéo mọi người nhà họ Tống cùng nhau phát tài.

Khi kỳ thi tuyển sinh đại học tiếp tục, cô sẽ vừa học vừa kinh doanh, cân bằng giữa sự nghiệp và học hành.

Những lời này của Tống Vị Lan quả thực đã chạm đến trái tim của ông Quân bà Quân.

Trong phút chốc, cả hai người đều cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.

Hoàng Quế Hương nghe xong khịt mũi, đột nhiên muốn khóc, con gái bà thật ân cần, những bà già ba hoa nói con gái bà hư hỏng ngu ngốc, rõ ràng là mắt mù rồi, suốt ngày chỉ biết nói bậy. Trong phạm vi trăm dặm, rõ ràng là không có cô con gái nào tốt hơn Lan Lan của bà.