Chương 31

Kỳ Tử Minh đưa bình sữa cho Thần Thần, bảo cậu bé ôm uống, vừa nói với quản gia rằng anh ấy muốn đi đến Tam Trung một chuyến, bảo ông ấy chăm sóc Thần Thần thật tốt.

Thần Thần đang uống sữa nhớ tới anh trai tóc vàng hoe kia của cậu, bĩu môi thân hình nhỏ nhắn từ phòng khách chạy ra ngoài.

Nhìn thấy xe đỗ ở bên ngoài, Tiểu Thần Thần ôm bình sữa đứng ở cửa xe.

“Tiểu thiếu gia muốn đi lên sao?”

Tài xế thấy cậu bé đứng bên cửa xe, dịu dàng hỏi.

Thần Thần gật gật đầu: “Chào anh nha......”

“Được, tiểu thiếu gia đi lên chờ đi.”

Tài xế cho rằng Kỳ Tử Minh bảo cậu bé ra xe chờ, cho nên liền mở cửa xe, còn ôm cậu bé lên xe.

“Tiểu thiếu gia ngoan ngoãn ngồi xuống, lát nữa chúng ta sẽ xuất phát.”

“Ừ ừ.”

Thần Thần ôm bình sữa ngồi ở trên ghế, cái miệng nhỏ nhắn cứ luyên thuyên không ngừng, hai má phồng lên trông rất đáng yêu.

Samoyed cũng đi theo, ngồi bên chân cậu bé.

Không bao lâu sau, Kỳ Tử Minh đi ra, anh ấy không thấy Thần Thần đâu cho rằng cậu bé chạy lên lầu, nhưng khi mở cửa xe ra lại phát hiện bên trong có một cục bánh bao nhỏ và một cục bánh bao lông thú.

“Anh hai…”

Tiểu tử này còn vẫy tay với anh ấy, trên mặt cười híp mắt.

Kỳ Tử Minh cúi người xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: “Nghe thấy rồi?”

"Muốn đi cùng anh hai không?"

“Muốn ạ.”

“Vậy được rồi, đi cùng anh hai thôi.”

Kỳ Tử Minh ném Samoyed xuống xe, còn mình thì ngồi bên cạnh Thần Thần, đưa tay ôm lấy cậu bé.

Samoyed: “......”

Thật vất vả mới leo lên được.

Cứ như vậy mà ném nó xuống?

Ngươi thật tàn nhẫn, ngươi thật bất chính, xin hãy trả lại cậu chủ nhỏ cho ta!

Xe chậm rãi khởi động, rời khỏi biệt thự Kỳ gia, đi tới trường học của Kỳ Tử Lâm.

"Chúng ta tới rồi, để anh hai ôm em."

Kỳ Tử Minh ôm Thần Thần tiến vào trường học, đi thẳng đến văn phòng.

Lúc này trong văn phòng hiệu trưởng, không khí rất căng thẳng.

Bởi vì cả hai bên đánh nhau ngày hôm nay đều không phải hạng người ông ta có thể chọc.

Kỳ Tử Lâm đang ngồi trên ghế sofa, một chân gác lên đầu gối chân kia, kéo qua kéo lại, vừa nhìn đã muốn đánh.

Tên mập đối diện với cậu ấy, chiếc mũi bầm tím và khuôn mặt sưng tấy, dùng một con mắt còn sót lại hung hăng trừng mắt nhìn Kỳ Tử Lâm đối diện.

Ôi——

Kỳ Tử Lâm liếc cậu ta một cái, giơ tay giơ ngón giữa ra.

Rác rưởi.

Tên mập trợn mắt, tức giận đứng dậy, muốn tái chiến với Kỳ Tử Lâm thêm ba trăm hiệp nữa.

“Kỳ Tử Lâm!”

“Đừng tưởng rằng lão tử sợ cậu!”

“Có bản lĩnh cậu lại đây a!”

Các thầy cô và hiệu trưởng có mặt ở đây vội vội vàng vàng ngăn tên mập lại.

“Bạn học Vương Ninh, bình tĩnh một chút.”

Cậu ta lại đánh không lại người ta, làm gì phải đến gần tìm đánh chứ.

"Bình tĩnh? Các thầy cô không thấy cậu ấy đang khinh thường em sao?"

“Em hôm nay nhất định phải cùng cậu ấy tái chiến ba trăm hiệp!”

Kỳ Tử Lâm lại khinh thường liếc cậu ta một cái, đứng dậy nói, “Cậu tới đi, chắc tôi sợ cậu.”

Bại tướng dưới tay.

“Kỳ Tử Lâm, em đừng thêm lửa nữa, im lặng ngồi xuống đi!” Cô giáo sắp bị hai người này làm cho tức điên rồi.

Vì sao lại để cô ấy làm chủ nhiệm lớp của hai người này chứ.

Tại sao vậy....