Chương 29

Không sao là tốt rồi.

“Thần Thần.”

Thần Thần đang đá bóng nghe thấy tiếng gọi của Dịch Văn Huệ, ném bóng xuống liền chạy về phía bà ấy.

“Mẹ......”

Nhìn cậu bé run rẩy chạy đến, Dịch Văn Huệ vội vàng tiến tới đỡ lấy cậu bé.

“Chạy chậm một chút.”

“Mẹ......”

Thần Thần dựa vào ôm cổ Dịch Văn Huệ, thân mật cọ vào cổ bà ấy.

Giọng nói mềm mại khiến trong lòng Dịch Văn Huệ mềm nhũn, “Ai, có mẹ ở đây.”

Thần Thần của bà ấy, thật là một đứa trẻ ngoan.

“Chơi với anh chị có vui không con?”

Dịch Văn Huệ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé hỏi, đôi mắt tràn đầy dịu dàng và yêu thương.

Thần Thần gật gật đầu: “Vui ạ......”

“Vui là tốt rồi.”

“Đi thôi, chúng ta trở về rửa mặt đi ngủ thôi.”

"Hmm, được ạ ~"

Dịch Văn Huệ ôm Thần Thần đứng dậy, vẫy vẫy tay với Kỳ Tử Ngọc và Kỳ Tử Minh: “Tử Ngọc, Tử Minh quay về thôi.”

"Được rồi, chúng con đến đây."

Cả Kỳ Tử Ngọc và Kỳ Tử Minh đều không hỏi chuyện về lão phu nhân. Có lẽ bọn họ không còn kỳ vọng gì nữa. Dù có hỏi hay không thì kết quả cũng như nhau.

"Đừng nghĩ tới chuyện đó nữa, sau này chúng ta sẽ không có bà nội."

Kỳ Tử Minh lạnh nhạt nói, nhiều năm như vậy không phải đã sớm quen rồi sao.

“Ừ, chúng ta còn phải chăm sóc Thần Thần thật tốt.” Kỳ Tử Ngọc ôn nhu nói, thuận thế đưa ra yêu cầu: “Đêm nay Thần Thần ngủ cùng chị.”

Kỳ Tử Minh nhướng mày, nắm tay, “Đừng tưởng rằng chị là chị của em thì em sẽ nhường chị, đêm nay Thần Thần ngủ cạnh em.”

Kỳ Tử Ngọc chống nạnh, cũng không nhượng bộ nói: “Đừng tưởng rằng em khoác cho chị một bộ quần áo, là có thể khıêυ khí©h uy nghiêm của chị em.”

“Đêm nay Thần Thần ngủ bên cạnh anh!”

Khi hai người đang cãi nhau, Kỳ Tử An lặng lẽ đi qua hai người, đi thẳng đến bên cạnh Thần Thần.

“Thần Thần, đêm nay em có muốn ngủ cạnh anh cả không?”

Kỳ Tử Ngọc: "..." Khá lắm, trắng trợn cướp người.

Kỳ Tử Minh: "..." Chết tiệt, thật sự quên mất còn có tên này!

Ngày hôm sau, chuyện nhà họ Kỳ gây xôn xao mạng, Kỳ Tử Thanh vừa kết thúc quay phim còn chưa kịp thay quần áo đã thấy được ngôn luận trên mạng, thậm chí còn có hình có video.

Khi anh ấy bấm vào video xem, anh ấy phát hiện ra rằng người mẹ luôn dịu dàng của anh ấy thực sự đã đuổi lão phu nhân ra ngoài trước mặt tất cả khách mời và thậm chí còn nói những lời lẽ gay gắt.

“Xinh đẹp, không hổ là mẹ của mình.”

"Đáng lẽ phải như vậy."

Mấy năm nay lão phu nhân đã làm không ít chuyện xấu, nhưng Dịch Văn Huệ không muốn Kỳ Chính Huy ở giữa cảm thấy khó xử, cũng không muốn Kỳ gia không có cuộc sống yên ổn, cho nên nếu có thể lui một bước là bà ấy lùi một bước.

Nhưng kết quả đổi lấy là lão phu nhân càng trở nên tồi tệ hơn.

Anh ấy đã mong chờ cảnh tượng này từ lâu nhưng đáng tiếc là không thể tận mắt nhìn thấy.

Với nụ cười trên môi, Kỳ Tử Thanh xem qua các bình luận bên dưới, sau đó nhấp vào weibo chính thức của Tập đoàn Kỳ thị và tìm thấy một bài viết được ghim trên đầu.

Nhìn thấy đứa trẻ nhỏ bé dễ thương trong ảnh, đôi mắt Kỳ Tử Thanh dịu lại.

Đây có phải là em trai ruột của anh ấy không?

Lớn lên thật ngoan.

Khó trách lúc trước Kỳ Tử Nhu ở đây anh ấy luôn nhìn cô bé không vừa mắt, thì ra là hàng giả.

“Đại hải.”

“Đại Hải.”

“A, anh Thanh, có chuyện gì vậy?”

Chàng trai được gọi chạy vào và đứngở trước mặt Kỳ Tử Thanh.

Anh ta là trợ lý của Kỳ Tử Thanh, Bàng Hải Dương.

"Khi nào tôi có thể nghỉ phép?"

Anh ấy muốn trở về gặp em trai dễ thương và ngoan ngoãn này.

Anh ấy ở bên này, phỏng chừng em trai này cũng không biết sự tồn tại của anh ấy.

Như vậy không được, anh ấy phải trở về lộ mặt, nhỡ may sau này cậu không hôn anh ấy nữa thì làm sao bây giờ.