Lục Trầm Hạ ăn vạ ở cửa phòng ngủ , lại là khóc lại là nháo, tuy là Sầm Khả có thể ngủ thành heo, lúc này cũng nên tỉnh.
Cậu mê mê hoặc hoặc mà sửa sang lại áo ngủ, trần trụi chân bước nhanh chạy ra: “Phát sinh sự tình gì?”
Thanh âm gần nhất, Lục Tinh Từ gấp không chờ nổi mà đem ánh mắt nhìn qua đi, bạn nhỏ ngáp liên miên, hai mắt mê ly lại mông lung, hai cái khuôn mặt nhỏ hồng hồng.
Tiểu hồ ly lại bắt đầu phát ra mị lực, bộ dáng câu nhân đến muốn mệnh.
Lục Tinh Từ trong lòng căng thẳng, miệng khô lưỡi khô.
Ánh mắt lập tức quét đến gót chân nhỏ trơn bóng dán sàn nhà lạnh lẽo , Lục Tinh Từ không khỏi hơi chau mày, “Giày đâu?”
Sầm Khả trong mắt còn chưa lau khô thủy quang, thoạt nhìn có chút xíu ủy khuất, “Em quên mang theo, không có giày.”
Lục Tinh Từ dừng một chút: “Trước mang giày tôi đi, ở phòng để quần áo, trong chốc lát tôi lái xe mang em đi mua.”
Sầm Khả liên tục gật đầu, lại mang chân trần trụi thình thịch thình thịch mà chạy về phòng ngủ, lục tung mà tìm giày để mang.
Lục Trầm Hạ đều mau tức chết rồi.
Hai người bất luận từ đối thoại hay là hành vi cử chỉ đều ăn ý tới phán đoán, thấy thế nào đều giống như phu thê kết hôn nhiều năm, một chiếc giường ngủ, còn mang dép lẫn nhau?
Ai còn dám nói Sầm Khả không câu dẫn Lục Tinh Từ?
Hắn mới không tin Lục Tinh Từ từ cây ngàn năm vạn tuế đột nhiên liền nở hoa rồi, trong không khí đều mang theo hương vị ngọt ngào.
Lục Trầm Hạ tức giận bất bình mà đuổi sát Sầm Khả vào cửa, nhìn chằm chằm bóng dáng nho nhỏ của cậu,giống như muốn phun hỏa : “Đồ câu dẫn nam nhân! Một hồi Tần Minh một hồi Lục Tinh Từ, hai cái nam nhân, cậu còn biết xấu hổ hay không!”
Lục Tinh Từ đuổi kịp đến sau lưng, nghe được Lục Trầm Hạ nói , sắc mặt nháy mắt lãnh, một tiếng giận mắng: “Câm miệng!”
Sầm Khả phía sau lưng cứng đờ, chậm rãi quay đầu.
Nhìn đến Lục Trầm Hạ gương mặt trương khí đỏ bừng, đột nhiên nở rộ một nụ cười vô cùng xán lạn i, cùng đối phương hình thành tiên minh đối lập.
“Cậu hiểu lầm, tôi chỉ cùng Lục Tinh Từ yêu đương nha.”
Lục Trầm Hạ hơi kém nổ mạnh.
Lục Tinh Từ cũng hơi kém nổ mạnh.
Chít chít nổ mạnh.
Sầm Khả chậm rì rì thay dép lê.
Lục Tinh Từ chân so với cậu lớn hơn rất nhiều, đi đứng giống như vừa “ấy ấy”, cậu giống vịt con, lung la lung lay mà vòng qua Lục Trầm Hạ đi đến trước mặt Lục Tinh Từ , đột nhiên thân mình mềm nhũn, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà ngã vào trong lòng ngực hắn.
“Lão công, bụng đau.”
Lục Trầm Hạ giận: “Không chuẩn cậu chạm vào ca ta!”
Lục Tinh Từ mắt điếc tai ngơ, luống cuống tay chân mà đem người ôm vào trong ngực, một bên xoa bụng cậu, một bên nôn nóng hỏi: “Sao lại thế này, ngày hôm qua cảm lạnh?”
“Hôm trước buổi tối ở ban công thổi đến bụng, anh biết mà.” Sầm Khả hít hít cái mũi, bộ dáng mới vừa tỉnh ngủ còn mang theo điểm giọng mũi, tựa như thật sự bị cảm giống nhau, “Không thoải mái, em đau.”
Nam nhân đau lòng đến muốn mệnh, chạy nhanh tiếp đón tới a di cấp bác sĩ gọi điện thoại, lại đem người ôm lên trên giường, một bên xoa bụng, một bên tiểu tiểu thanh mà dỗ hắn.
Hoàn toàn nhị thập tứ hiếu - hảo lão công.
Sầm Khả ở trong lòng cấp Lục Tinh Từ một ngón tay cái.
Không hổ là kim nhân ảnh đế, ngay cả khế ước hôn nhân cũng diễn đến ra dáng ra hình, trình độ ngọt ngào này, giống như bọn họ thật sự là một đôi tình nhân.
Lục Trầm Hạ cũng mẹ nó cảm thấy kỳ quái.
Nhà ai bụng đau có thể cách một ngày một đêm, Lục Tinh Từ thật đúng là tin chuyện ma quỷ của hồ ly tinh , thật không biết Sầm Khả sử dụng yêu thuật gì, làm ca ca hắn nhất sùng bái trở nên như thể thiểu năng trí tuệ.
Thật sự hoài hài tử cho ca hắn?
Sầm Khả tiểu tâm mà nhìn Lục Trầm Hạ liếc mắt một cái.
Đối phương còn hung tợn mà trừng mắt nhìn cậu, tuy rằng không nói chuyện, nhưng là xem biểu tình hắn hận không thể đem chính mình bọc thành ổ bánh mì mà nhai ngấu nghiến.
Sầm Khả nhỏ giọng mà ưm một tiếng, đẩy đẩy tay Lục Tinh Từ, nhu nhược đáng thương: “Anh đừng xoa nhẹ, Hạ Hạ giống như sinh khí.”
Lục Tinh Từ nghe xong thế nhưng thật sự dừng động tác trên tay, Sầm Khả lập tức một lòng nhắc tới, ẩn ẩn có chút thấp thỏm, cậu chính là ở cố ý đổ thêm dầu vào lửa.
Lục Tinh Từ sẽ không vì đệ đệ muốn đánh cậu đi?
Ai biết, nam nhân lập tức đứng dậy không nói hai lời đạp Lục Trầm Hạ một chân: “Em còn dám sinh khí?”
Nếu không phải Lục Trầm Hạ làm tiểu tam đoạt bạn trai Sầm Khả, Sầm Khả sẽ ôm bình rượu đi ra ngoài bị một đêm gió lạnh sao? Không thổi gió lạnh bụng sẽ đau? Không bụng đau sẽ khóc sao? Sầm Khả khóc chính mình chẳng phải sẽ đau lòng?
Lục Trầm Hạ:???
Con mẹ nó, quản hắn chuyện gì.
Sầm Khả thật mẹ nó trà xanh.