Đừng Yêu Một Con Đĩ Như Em

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Khuyết Danh Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hắn hơi bối rối và mắc cỡ. Nó cảm nhận được rõ ràng là cái quyết định kiếm một con điếm của hắn chỉ xuất phát khi hắn say rượu, và bây giờ khi hơi men tan đi, hắn bắt đầu thấy rằng quyết định của mình …
Xem Thêm

Lần thứ 4. Nó và hắn gặp nhau. Vẫn là 150 ngàn.

Lần thứ 5 nó và hắn gặp nhau. 150 ngàn.

- Anh tốt nghiệp Đại học được 2 năm nay rồi, nhưng cầm tấm bằng đi đâu xin việc cũng không ai thèm nhận. Dân tỉnh lẻ, ngoại ngữ không giỏi, lúc đi học thì chỉ lo cắm đầu mà học, không đi làm ở đâu cả, tới khi tốt nghiệp rồi, cầm tấm bằng trên tay, mới thấy là mình thiếu kinh nghiệm thực tế một cách dã man. Nếu anh là chủ, anh cũng không thuê một thằng như anh. Đói thì đầu gối phải bò, anh ra chạy xe ôm để kiếm sống qua ngày, và kiếm tiền để tiếp tục trụ lại cái đất Sài Gòn này xin việc. Anh không muốn về quê. Đúng là nơi đó là quê hương anh, nhưng… anh sợ cái nghèo khổ của nó. Và anh sợ làm ba má anh mất hi vọng. Dù cho là nằm mơ, họ vẫn mơ là anh sẽ học hành thành tài và kiếm được việc làm tại đất Sài Gòn này. Em hiểu cái cảm giác mơ ước của người khác đè nặng lên vai mình thế nào không?

- Cả em và anh… Chúng ta đều sống vì người khác, vì gia đình… Sao ta không sống cho bản thân ta.

- Thử hỏi, ai có thể tự sống theo ý mình muốn?

***

Lần thứ 6… 150 ngàn.

- Em đang thuê nhà bao nhiêu tiền 1 tháng?

- 700, điện nước luôn chừng 800, mà con mẹ chủ nhà đang đòi tăng giá theo giá xăng.

- Bên này cũng 700, nhưng được cái bao điện nước… nếu em không ngại thì… ừ, dọn qua đây ở chung với anh đi. Cho đỡ tiền thuê nhà.

- Từ gái đứng đường, anh nâng cấp em thành gái gọi, giờ tính thành gái bao luôn hả? Đại gia thì anh không phải rồi đó. Mặc dù có tiến bộ, nhưng “đại du” anh cũng chưa phải đâu cưng… – Nó nói rồi bật cười.

- Bao cái gì mà bao, sao em lúc nào cũng chọc anh vậy. Chẳng qua là… góp gạo thổi cơm chung. Một mình anh chịu tiền nhà cũng oải quá.

- Anh tính mở cửa rước đĩ vào nhà đó… xui lắm, anh không sợ àh.

- Sợ cái gì mà sợ, em suy nghĩ đi.

- À, hay tính kiếm gái chơi chùa? Không có dễ đâu nha cha. Tui tính tiền đủ hết đó.

- Em nói nhảm quá.

1 tuần sau, hắn chở nó dọn đồ về ở chung với hắn.

***

Nó và hắn sống chung với nhau đã hơn 2 tháng. Có những thứ tình cảm từ từ lớn lên trong lòng cả hai mặc dù đôi bên đều không muốn nhắc tới nó. Hắn vẫn ngày ngày chạy xe ôm, không quên mua tờ báo xem mục tuyển người và bộ hồ sơ xin việc để sẵn trên xe. Nó vẫn đêm đêm ra đứng ở gốc cây quen thuộc. Nhiều khi là hắn chở nó ra chỗ đó, đôi khi hắn chở nó tới nhà của một người nào đó, rồi sáng hôm sau nó tự về nhà.

- Tự nhiên bây giờ anh thành một thằng ma cô dắt mối cho em luôn àh. – Nó gắp thức ăn cho nó và nói, hai người đang ngồi bên mâm cơm đạm bạc thường ngày.

Hắn đưa mắt nhìn nó… ánh mắt như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại im lặng và cúi xuống ăn cơm tiếp.

- Ăn cơm đi, em nói nhảm quá.

Tối đó hắn lại chở nó tới căn nhà lần trước hắn từng chở nó tới. Nó xuống xe bên đường, đã vào căn nhà đó rồi, nhưng hắn vẫn chưa quay xe về. Kiếm một góc đường, hắn dựng xe và chăm thuốc hút, mắt vẫn nhìn vào căn nhà kia.

6h sáng… Nó bước ra khỏi nhà, nhìn có vẻ rất mệt mỏi. Đang đứng lóng ngóng kiếm xe ôm thì hắn chạy lại trước mặt nó.

- Lên xe đi, anh chở về.

- Anh… anh đứng đây đợi từ tối qua tới giờ àh. Anh rảnh quá vậy.

Hắn im lặng và chở nó về nhà…

***

- Hay… em đừng đi làm nghề này nữa được không?

Nó trâng trâng nhìn hắn.

- Không làm cái nghề này thì làm cái gì. Tốt nghiệp Đại học như anh còn thất nghiệp, vừa học xong lớp 9 như em thì biết làm cái gì. Anh biết là đất Sài Gòn này đâu phải dễ tìm việc.

- Vậy thì em đừng đi làm, ở nhà đi, anh chạy xe thêm ban đêm, kiếm thêm tiền lo cho em.

- Anh đừng có điên. Hôm nay học đâu ra cái thói anh hùng như vậy hả?

- Anh… anh không muốn em đi làm nữa. Anh không… không chịu nổi cảm giác em ngủ với một người nào khác ngoài anh. Em hiểu không?

- Anh ghen? Anh làm ơn nhớ dùm em, anh và em không là cái gì của nhau cả, đừng có ghen tuông vớ vẩn ở đây, được không?

- Người ở căn nhà đó là ai? Sao mấy lần gần đây em chỉ tới mỗi căn nhà đó.

- Là khách của em, em không thích nói cho anh biết và anh không cần quan tâm. Bỏ đi, đừng nhắc tới chuyện này nữa.

***

Hình như giữa nó và hắn có một cái gì đó ngăn cách, những ngày sau đó, nó và hắn nói chuyện ít hơn, cũng không còn vui vẻ như thời gian trước nữa. Trong buổi cơm chiều hôm ấy, đang ăn dỡ bữa, điện thoại nó reo.

- Ừ, em biết rồi, em sẽ tới ngay.

Nó dừng bữa, đứng dậy và thay đồ.

- Lại là người đó kiếm em?

- Ừ, thì sao?

- Em đừng đi.

- Không, ông ta là một người khách sộp, mỗi lần như vậy, ông ta cho em 500 ngàn. Chưa kể là ông ta rất thích em. Khó khăn lắm mới kiếm được một người khách như vậy.

- Em đừng đi.

- Không. Em phải đi.

- Anh vừa phỏng vấn ở một công ty kia 2 lần rồi, 1 tuần nữa sẽ có kết quả. Nếu như được nhận vào làm, anh có thể lo cho cả em, em cho anh 1 tuần đi…

- Không… Em xin lỗi.

- Anh… anh thật sự… anh…

- Anh cái gì? Anh yêu em đúng không? Ngay cả việc yêu em, anh cũng không dám thừa nhận. Em biết, anh không muốn thú nhận rằng anh yêu một con điếm. Điều đó rất kinh tởm, bản thân anh cũng khó chấp nhận được. Đúng, em có cảm tình với anh, nhưng tình cảm đó không đem ra ăn được khi đói, không nuôi được bà ngoại và con em. Nên bây giờ, em sẽ đi làm. Dù cho là một con điếm, em vẫn phải làm một con điếm yêu nghề và có trách nhiệm với công việc của mình.

Nó đóng cửa rồi bước đi thật nhanh, đưa tay lau hai giọt nước mắt đang chực trào. Không được khóc. Bèo nước gặp nhau, hợp rồi tan thôi… Không được khóc. Mày không xứng đáng với ảnh, ảnh còn cả tương lai phía trước và sẽ có người tốt hơn mày xứng với ảnh. Không được khóc. Buồn cười thay khi nó từng nghĩ mình là 1 con điếm không yêu nghề, nhưng hôm nay lại khẳng định trước mặt hắn rằng, nó là một con điếm yêu nghề.

***

Cậu có được một thứ mà bây giờ tôi ít gặp ở những người trẻ. Đó là sự thật thà và chân thành. Nếu như là một người khác, họ sẽ ghi trong hồ sơ của mình rằng đã làm ở nhiều công ty để chứng tỏ khả năng, mặc dù điều đó là nói láo. Nhưng cậu không như vậy. Tôi đánh giá cao đức tính này của cậu, vì đằng nào, khi vào công ty, cậu cũng sẽ được huấn luyện chuyên môn từ đầu. Viết vào 1 tờ giấy trắng đôi khi dễ hơn viết vào 1 tờ giấy đã kín chữ hay bị bôi xóa lung tung. Về mức lương cậu yêu cầu, chúng tôi nghĩ không thành vấn đề. Cậu có thể ra về và thứ 2 tuần sau bắt đầu thử việc. Nếu trong 2 tháng cậu không chứng tỏ được khả năng của mình thì dù là có cảm tình tốt với cậu, tôi vẫn cho cậu thôi việc. Cứ vậy nhé. Chào cậu.

Hắn bước ra khỏi công ty, trong lòng vui hơn bao giờ hết, cuối cùng thì hắn cũng đã tìm được việc làm cho mình. Mặc dù con đường phía trước sẽ còn nhiều chông gai, nhưng đây có thể coi là một khởi đầu tốt. Vậy là hắn có thể thực hiện được mơ ước của cha mẹ. Về nhà hắn sẽ gọi ngay cho cha mẹ báo tin. Và còn phải báo tin cho nó nữa. Hắn tự tin rằng mình có thể thuyết phục nó ở lại bên mình.

Căn phòng im lặng đến đáng sợ, tất cả mọi đồ đạc lại quay trở về như lúc hắn sống một mình. Nó đã dọn đồ đi. Không một lời từ biệt. Hắn gọi cho nó, nhưng không liên lạc được. Hắn thẩn thờ nhìn căn phòng của mình. Trước đây nó không cảm thấy, nhưng sao hôm nay, cũng căn phòng này, nhưng lại trống trải quá…

Thêm Bình Luận