Chương 32: Chỉ là tình chị em

Đôi bạn thân so tài ở nhiều trò chơi khác nhau, và cuối cùng thì Chấn Phong chiến thắng. Có thể là do cậu khá hứng thú với những trò chơi lặt vặt này, cộng thêm tinh thần tập trung cao, nên cậu dễ dàng thắng Thiên Minh hết lần này đến lần khác.

Bắt đầu thấy mệt và đói, bảo cô ngồi ở băng ghế đá chờ, còn hai người thì chia nhau đi mua đồ ăn, nước uống. Rồi, có một đám con gái sành điệu bước tới.

-"Bạn cua trai cũng giỏi thật, cua được hai anh đẹp trai luôn."

Uyển Nhi ngạc nhiên, còn chưa biết nói gì thì họ tiếp.

-"Bạn làm gái bao lâu chưa? Chắc bạn cũng dữ dội lắm ha?"

-"Không biết một đêm của bạn với mấy anh chàng đó khoảng bao nhiêu nhỉ?"

-"Trời, tụi bây chọc con người ta hoài."

-"Nói gì thì nói, chia sẻ cho tụi này với, bí quyết cua trai của bạn là gì?"

Bàn tay siết chặt, phải nhẫn nhịn, nhẫn nhịn.

-"Những câu hỏi mang tính xúc phạm này, tôi cần phải trả lời sao?"

-"À không không, nếu bạn không muốn trả lời thì thôi, ai ép đâu!"

Đám con gái cười ngọt, tiếp tục sải bước và "vô tình" hất cô một cái, khiến cả người cô ngã nhào xuống đất.

-"Chảnh quá đó!"

-"Nhưng nhìn kỹ thì mặt mũi mày cũng không tệ lắm đâu..."

-"Hóa ra mày dùng khuôn mặt này để cua trai à?"

Nói rồi nhỏ đó rút lưỡi lam ra.

-"Mấy chị định...định làm gì?"

Cô kinh ngạc.

-"Tụi tao sẽ giúp mày xấu bớt."

-"Mấy chị bị điên rồi hả?!"

-"Tụi này ghét ai hơn tụi này lắm, thông cảm nha."

Vừa nói nhỏ vừa quơ quơ cái lưỡi lam, khiến cô run rẩy cả người.

"Cứu tôi với Chấn Phong!"

-"Xem nào, chúng ta nên bắt đầu từ đâu đây?"

-"Bước đầu tiên là cắt đi cặp mắt hai mí này nhé?"

-"Bước hai là cắt đi cái lỗ mũi để mày có thêm khí oxy này."

-"Bước ba là gọt cái trán mày nhé?"

-"Cuối cùng là rạch vài đường trên gương mặt, để mày trông đẹp lạ hơn."

-"Xin...xin đừng làm vậy...xin đừng..."

Bàn tay cô ướt nhẹp mồ hôi, đôi mắt long lanh ngấn nước, cô thật sự rất bất lực.

-"Vậy khách hàng muốn chọn làm bước nào trước?"

-"..."

-"Yên tâm, tụi tao sẽ phục vụ chu đáo."

-"Đừng..."

-"Chọn nhanh lên! Trước khi tụi tao đè mày ra!"

-"Vậy mấy cô chọn đi."

Đám con gái giật mình, lật đật bỏ dao xuống.

-"Mỗi người chọn một cái đi, tôi sẽ phục vụ tận tình cho các cô."

-"A..."

-"Có miễn phí thêm dịch vụ đấm bóp toàn thân nữa."

Rầm!

Băng ghế đá bên cạnh bị Trần Chấn Phong đạp cho một phát vỡ vụn, tim tụi nó cũng vỡ vụn theo luôn.

-"Vậy, vị khách đầu tiên là ai?"

Cậu nhếch mép, cho hai tay vào túi quần, ung dung bước tới.

-"Xin chào, rất vui được gặp anh..."

Đám con gái rụt rè, lùi lùi về phía sau.

-"Có sao?"

-"Có! Có chứ! Chúng ta làm quen nhé?"

Cậu càng tiến lại gần, lại gần, khiến tụi nó vừa lúng túng vừa xấu hổ.

-"Đừng đánh trống lảng, đã bảo chọn một cái mà?"

-"Không! Không cần! Tụi mình không cần làm gì hết! Cảm ơn thành ý của bạn!"

-"Xin lỗi cô ấy đi."

-"H...hả?"

Tụi nó méo mặt.

-"Nếu không muốn bị đánh thì mau xin lỗi cô ấy đi."

Giọng người trong mộng trở nên nguy hiểm, tụi nó lạnh buốt cả sống lưng, đành phải quay sang cô, cắn răng nói.

-"Xin lỗi bạn nhiều..."

Sau đó, cậu đến đỡ cô ngồi dậy.

-"Họ đẩy ngã cô à?"

Cô khẽ gật đầu.

-"Chết tiệt! Nếu tụi nó không là con gái thì chắc chắn tôi sẽ cho một trận nhớ đời!"

-"Không sao đâu, cậu làm tụi nó sợ xanh mặt vậy là được rồi."

Thấy cô không tính toán, cậu thở dài, cũng đành ầm ừ cho qua. Rồi cả hai đi vòng vòng trong lúc chờ Thiên Minh về.

-"Tên cậu..."

Cô chần chừ.

-"Sao?"

-"Thật ra tên cậu..."

-"Tên tôi làm sao?"

-"Ờ thì..."

Cô cứ lên tiếng rồi lại thôi, khiến cậu ức chế dễ sợ. Chợt nghĩ đến một nguyên nhân rất có thể xảy ra, cậu sốc lắm, la làng lên.

-"Thôi rồi! Có khi cô bị ngã trúng đầu nên quên cả tên tôi rồi! Tôi tên Trần Chấn Phong, là người thích cô, và là người cô thích, nhớ chưa?"

Một cặp mắt cực kỳ hồi hộp và một cặp mắt cực kỳ ngu ngơ nhìn nhau.

-"Phụt..."

Mặt Phong nghệt ra, chẳng hiểu gì sất.

-"Cậu..."

-"Ừ?"

-"Là đồ ngốc!"

Cô định nói là lúc nãy, vào lúc cô cảm thấy sợ hãi và lo lắng nhất. Thì chẳng hiểu sao, người đầu tiên cô nghĩ đến chính là cậu, miệng cứ không tự chủ mà gọi mãi tên cậu.

Dù rất sợ, nhưng khi biết cậu ở gần đây, là cô cảm thấy yên tâm phần nào. Vì nhất định cậu sẽ đến cứu cô, và đúng như vậy thật.

-"Cậu có mua được gì chưa?"

-"Qoa, nhắc mới nhớ, tôi để quên hộp mì xào bò ở chỗ kia rồi."

Ái chà chà.

-"Không sao không sao! Chỉ có một hộp mì xào bò thôi mà, với lại đồ ăn ở đây cũng rẻ!"

Uyển Nhi cười tít mắt.

-"Thật ra có đến ba hộp mì, và đồ ăn trong công viên này mắc gấp đôi bên ngoài lận..."

Uầy.

-"Đồ mắt hí!! Chưa già mà đã lú!!"

Cô xù lông nhím lên.

-"Có khi nào vì lo cho tôi quá, nên cậu quên luôn?"

Thằng em trai nghe chị gái nói, liền bật cười khanh khách.

-"Hahaha!! Cô thiệt nghĩ tại tôi lo cho cô đó hả?! Hahaha!! Đau bụng quá đi!! Nghĩ sao vậy!! Hahaha!!"

Quê một cục là quê một cục, một cục chà bá luôn.

-"Hahaha!! Tôi biết mà!! Hahaha!! Gì chứ tôi nào có phải dạng người mắc bệnh công chúa đâu!! Hahaha!! Ghẹo cậu thôi!! Hahaha!!"

-"Đúng vậy, tại cô đấy."

-"Hả?"

Chị gái trố mắt, nụ cười trên môi méo xẹo.

-"Sợ cô bị thương, sợ cô khóc, sợ cô chỉ có một mình... Khiến đầu óc tôi không còn nhớ được gì khác ngoài việc phải chạy thật nhanh đến đây..."

Giọng cậu rất trầm, rất ấm, rất dịu dàng. Không gian, bỗng trở nên im lặng. Tiếng tim đập rộn ràng này, rốt cuộc là của ai?

Hoàng Thiên Minh chầm chậm bước tới, phá tan bầu không khí ngượng ngùng.

-"Anh đi mua đồ lâu thế?"

-"Em không sao chứ? Có bị thương không?"

-"Em vẫn ổn, may mà có Chấn Phong đến kịp."

-"Vậy à, may quá..."

Cậu cười nhẹ.

....

-"Tôi đi mua kẹo hồ lô cái rồi quay về liền."

Vui vẻ nói, có điều vừa quay đi thì bị Chấn Phong nắm tay kéo lại.

-"Quầy hồ lô bên kia ít khách hơn kìa."

Cô nhìn theo ngón tay cậu, gật gật đầu, rồi tươi tắn chạy đi.

-"Mày vừa nắm tay cô ấy đó."

Thiên Minh nói với chất giọng lạnh lẽo.

-"Mày biết cô ấy là bạn gái tao, mà trước mặt tao còn làm vậy, mày có lòng tự trọng không?"

-"Chuyện có chút xíu, mày giận cái gì?"

-"Với mày chỉ là chuyện nhỏ, nhưng với tao thì không hề nhỏ chút nào."

Ngay lập tức, Thiên Minh túm lấy cánh tay Chấn Phong, vật cơ thể đầy vết thương kia qua vai, rồi nện mạnh cậu xuống nền đất.

-"Mày thật sự muốn...đánh?"

Cậu ôm bả vai nhăn nhó.

-"Đánh một trận đi!"

Nhanh như cắt, nó cho một đòn đá chính diện vào mặt cậu, cậu kịp thời dùng tay đỡ được. Sau đó nó lại đánh đấm đá liên tiếp, cậu cái né được cái không. Sau lần bị thương, sức cậu không còn được như trước nữa, với lại Hoàng Thiên Minh cũng rất mạnh.

Từ bé đến giờ, cậu và nó chỉ cùng hợp tác đánh đứa khác, chưa thử đánh với nhau lần nào. Hóa ra nó đánh đấm rất cừ, lực rất mạnh mẽ. Cậu bị trúng đòn liên tiếp, vết thương cũng vì thế mà rỉ máu.

Cho đến khi nó định dùng toàn bộ sức lực để tạo thêm một cú đấm nữa, thì bóng dáng ấy đứng trước mặt.

-"Dừng lại được rồi."

Nhẹ nhàng, dứt khoát, đủ làm cho ai kia bừng tỉnh, kịp thời dừng tay.

-"Em quá đáng thật, Chấn Phong vẫn còn bị thương chưa khỏi, mà em lại đánh cậu ấy như thế..."

Uyển Nhi trở lại cách xưng hô cũ.

-"Em thay đổi rồi, không còn giống với Thiên Minh chị đã từng biết nữa, chị thật sự rất thất vọng về em."

Nhìn cách cô quan tâm, lo lắng cho Chấn Phong, rồi lại dùng ánh mắt buồn bã nhìn mình, Thiên Minh lấy làm đau lòng. Đúng vậy, cậu thừa nhận cậu đã thay đổi, cậu chỉ vì quá ghen tuông mà đánh bạn, cậu bị điên, cậu không nói lý lẽ.

Nhưng hôm nay, đáng ra là ngày cậu và cô cùng hẹn hò, lại bị nó phá đám. Mọi sự cố gắng, chứng tỏ với cô, đều bị nó giành mất. Cái gì nó cũng giỏi hơn cậu, cái gì nó cũng hơn cậu.

Thật ra khi nghe tin ở đây có đánh nhau, cậu đã chạy thật nhanh đến đây, mồ hôi nhiễu thành giọt. Nhưng khi tới nơi thì người ta đã được cứu rồi, và nhìn họ còn rất thân thiết nữa. Cậu chỉ đứng đó, nhìn họ từ xa, như người ngoài cuộc.

Cho đến khi trông họ kiểu như sắp bộc lộ tình cảm với nhau luôn rồi, mới không nhịn được, lặng lẽ đi ra. Đó chính là lý do tại sao cậu lại chầm chậm bước tới, mà không chạy nhanh hay lo lắng cho bạn gái.

Bực tức, thất vọng, khó chịu, dồn nén hết vào lòng. Nhìn nó nắm tay cô, dù đó là một chuyện bình thường, không đáng nhắc đến. Nhưng khi lòng đang chịu đựng nhiều thứ, khiến cậu giận cá chém thớt, lấy đó là cái cớ để đánh nó. Vì bực quá nên cũng không quan tâm vết thương của thằng bạn mình.

Và, trông cậu giờ đây, đứng trước mặt họ, giống như...một người xấu không hơn không kém.

-"Xin lỗi."

....

-"Vì chị vẫn chưa quen với cách gọi kia, nên ta xưng chị em lại nhé?"

Uyển Nhi đến băng ghế đá ngồi cùng Thiên Minh, làm cậu ngây cả người, chẳng phải trước đó đã?

-"Em nghĩ sao?"

-"Ừ, em cũng thấy nó hơi gượng gạo."

-"Em đánh cậu ấy, chỉ vì em ghen đúng không?"

Cô hỏi, ánh mắt nhìn xa xăm.

-"Mọi vấn đề giữa em và cậu ấy, đều xuất phát từ chị..."

-"Chuyện này không liên quan gì đến chị, chỉ là do em xấu tính thôi, chị đừng cảm thấy áy náy."

Cậu mỉm cười, an ủi cô.

-"Chúng ta cứ cư xử bình thường đi, và cả..."

-"Không thể kéo dài mãi được!"

Hoàng Thiên Minh ngạc nhiên.

-"Xin lỗi vì đã làm em đau lòng như vậy. Còn bây giờ, chị sẽ đi giải quyết chuyện này."

Chấn Phong thấy cô quay về, lập tức sốt sắng hỏi han cho thằng bạn, vì bản thân cũng phần nào hiểu được cảm xúc của nó.

-"Cậu có muốn nghe câu trả lời của tôi không?"

-"Câu trả lời gì?"

-"Về lời tỏ tình của cậu đấy."

Bỗng nhiên người thương nhắc đến chuyện đó với gương mặt nghiêm túc quá, cậu hoảng, cậu nhanh chóng ngăn lại.

-"Thôi từ từ rồi trả lời cũng được!"

-"Ngay bây giờ tôi sẽ nói."

-"Thôi để lần sau đi!"

Cô dai, cậu lại càng dai.

-"Tôi không thích cậu!"

Bốn chữ đó làm Trần Chấn Phong thất thần một lúc.

-"Tôi biết hôm nay xảy ra nhiều chuyện khiến cô mệt mỏi...thế nên...lần sau ta hãy nói tiếp nhé?"

Cậu cười xoà, cố gắng chuyển sang một chủ đề khác.

-"Tình cảm của tôi đối với cậu, chỉ là tình chị em, xen lẫn một chút cảm kích mà thôi."

-"..."

-"Trên hơn hết, xin lỗi, tôi từ chối lời tỏ tình của cậu."

-"Cô...nghiêm túc sao?"

Chấn Phong kinh ngạc nhìn cô.

-"Tôi hoàn toàn nghiêm túc."

-"Tôi...tôi không tin."

Nói mãi vẫn không chịu hiểu, tức lắm.

-"Tôi chỉ xem cậu như một người em trai không hơn không kém, từ trước đến giờ vẫn vậy! Tôi không thích cậu! Vì thế xin em trai đừng ảo tưởng và làm phiền chị gái nữa!"

Cô cũng không ngờ những lời nói đau lòng ấy được phát ra từ chính miệng mình, nhưng dù sao hy vọng cậu ta sẽ hiểu.

Và đôi mắt một mí tinh nghịch của cậu nhìn thẳng vào đôi mắt cô, từng câu từng chữ của cậu như sắp khóc tới nơi không bằng.

-"Cô có thể...làm ơn..."

Dương Uyển Nhi nín thở.

-"Đừng xem tôi như em trai nữa có được không?"

-"Tôi không thể, đó đã là sự thật rồi."

...

-"Hey! Chị đã nói rồi! Thấy chị giỏi chưa?"

Bạn gái tươi tắn, đi đến đập vào vai bạn trai cái bốp.

-"Cậu ấy đã từ bỏ rồi Minh à!"

Đúng vậy, Chấn Phong từ bỏ cô rồi, vui quá.

-"Chị đã nói ra hết những điều cần phải nói từ lâu, bây giờ cảm thấy dễ chịu ghê!"

Đúng vậy, cô nên nói ra sớm hơn, để mọi người không phải mệt mỏi, những hiểu lầm, những mâu thuẫn đáng tiếc sẽ không xảy ra.

-"Từ bây giờ chúng ta thoải mái rồi! Yeah!"

Đúng vậy, cậu ta từ bỏ, nghĩa là cuộc sống của cô sẽ không còn phiền phức nữa, thoải mái quá, vui quá.

-"Vậy thì tại sao..."

Hoàng Thiên Minh im lặng hồi lâu, giờ mới lên tiếng.

-"Chị lại khóc?"

Ờ ha, giờ mới để ý, hai gò má cô ướt nhem này.

Từng giọt nước mắt cứ rơi, rơi mãi, và không có dấu hiệu dừng lại. Tại sao thế nhỉ?

"Nếu đây là điều cô muốn, được, tôi sẽ từ bỏ việc thích cô."