Chương 31: Sẽ không xảy ra nữa đâu

Hôm nay, Chấn Phong diện chiếc áo sơ mi màu trắng, quần jean rách màu xanh, mang giày thể thao, đeo đồng hồ, tóc tai vuốt vuốt, đẹp trai các thứ.

Với style này, trông cậu vừa năng động, vừa trẻ trung, và đầy nam tính. Người ngoài nhìn vào đều nghĩ ngay rằng, cậu con trai này đi hẹn hò hay đi chơi chắc luôn.

Nghĩ là nghĩ vậy thôi, nhưng sự thật thì phủ phàng biết bao. Lý do cậu ta diện đẹp là để...để đi phá đám chỗ người ta hẹn hò!

-"Không hẹn mà gặp nhỉ? Tao cũng đang định đi dạo vài dòng ở đây, không ngờ tình cờ gặp người quen, chúng ta cùng đi đi!"

Muốn nói dối thì cũng nên tìm cái lý do nào chính đáng hơn chứ?

-"Mày thật không thấy tao đang trong buổi đầu hẹn hò à?"

-"Vậy hả? Giờ tao mới biết luôn đó!"

-"Nên mày đi một mình đi, đừng cản trở tụi tao."

Thiên Minh ngao ngán.

-"Vậy cái lúc tao và Diệu Huyền hẹn hò, mày cũng đi theo còn gì? Mày cũng cực kỳ cản trở tao và chị ấy đấy!"

-"Hả? Cái đó..."

"Chấn Phong! Tình cờ quá nhỉ? Mày đang hẹn hò à? Em chào chị."

Ặc, sao những việc như thế này, nó còn nhớ dai thế?

-"Cho nên bây giờ tao cũng muốn đi theo, thế mới công bằng chứ?"

Thiên Minh cứng họng, không cãi lại được mới đau.

-"Không sao đâu, có gì lần sau tụi mình sẽ hẹn hò bù, nhé?"

Uyển Nhi chen vào, dù sao hai người cũng là bạn bè, đừng vì chút chuyện thế này mà lại cãi nhau.

Phong cười, tươi tắn đi trước. Còn Minh thì cái mặt không thể nào méo hơn được nữa.

Buổi hẹn hò lãng mạn của cậu, đâu rồi?

Công viên giải trí Thỏ Trắng, vì là chủ nhật nên nhiều người đến đây vui chơi và đi dạo. Ở đây có nhiều trò chơi lắm, nào là phim 3D, ngôi nhà huyền bí, đu quay, hồ câu cá, tàu lượn siêu tốc, các trò chơi dân gian,...

Đợi một chút, sao cô có cảm giác mọi người đều nhìn cô chằm chằm nhỉ? Hình như còn liếc nữa kìa.

Uyển Nhi tự kiểm điểm bản thân mình từ trên xuống dưới. Hóa ra, cô không có vấn đề gì hết, vấn đề là nằm ở chỗ bạn trai và em trai yêu quý của cô đây.

Đứng giữa hai cậu con trai thu hút thế này, không bị ghét mới lạ. Nhìn Thiên Minh và Chấn Phong, lại nhớ về lúc nhỏ, hai cậu ấy nhỏ xíu con, cao bằng cô thôi.

Còn bây giờ, họ dần dần trưởng thành, giọng nói cũng khàn đi, chiều cao ngày càng vượt trội. Và điều không thể ngờ nhất đó là hai người họ, lại đều...thích cô.

Tình yêu, quả là một sự bất ngờ kỳ lạ.

Ngày đi chơi hôm nay, còn có thể xem là, trận chiến giữa hai chàng bạn thân.

Tại quầy bắn súng.

-"Qoa! Trúng tám trên mười phát luôn, anh giỏi quá!"

Uyển Nhi khen ríu rít, Thiên Minh vui lắm, đúng là không uổng công cậu đã luyện tập ngày đêm nha.

-"Cháu có năng khiếu thật, quà của tụi cháu đây."

Ông chủ quầy đưa cho cô một con mèo bông cưng ơi là cưng.

-"Dễ thương lắm, cảm ơn anh."

-"Em thích nó là được rồi."

Trai gái cứ sến sa sến sẩm, hại ai đó đứng kế bên mà nóng máu cả người.

-"Cháu cũng muốn chơi."

Thế là mười phát súng nổ ra, đều trúng hết mười phát.

Ông chủ quầy, cả những người đứng đó đều hoa hết con mắt.

-"Giỏi, giỏi quá!"

Những tràng vỗ tay giòn tan vang lên.

-"Cháu phá kỷ lục của quầy rồi...món quà đặc biệt của cháu đây!"

Ông chủ quầy đưa cho Chấn Phong một con thỏ bông và một quả cầu tuyết tuyệt đẹp.

-"Đây là quà cháu tặng cho cô ấy..."

Mắt ông chủ quầy hướng về Uyển Nhi, ngớ ngẩn ra một lát, rồi cũng đưa cho cô gái trẻ.

-"Cảm ơn cậu nhiều..."

Phong nhìn Minh, Minh nhìn Phong, và bốn mắt xoẹt lửa nhìn nhau. Trận chiến, bây giờ mới thực sự bắt đầu.

Đợi khi ba bạn trẻ đi rồi, ông chủ quầy mới quay sang bà chủ quầy bên cạnh, hỏi.

-"Tụi nó là tình tay ba hả?"

Bốp!

-"Ông ngu như vậy hèn chi mãi không chịu nhận ra tình cảm của tôi!! Ông đi chết đi!!"

-"Cái gì? Bà...bà cũng yêu tôi sao?"

-"Tôi yêu ông từ lâu lắm rồi! Mà ý ông cũng là sao?"

-"Tôi đã yêu bà từ cái nhìn đầu tiên, nhưng lại không dám nói ra đấy!"

-"Thật sao?"

-"Thật, với lại, ở bên cạnh một người xinh đẹp như bà mỗi ngày, khiến tôi không động lòng cũng khó."

-"Ông ơi..."

-"Bà ơi..."

Một tình yêu đã chớm nở, ba bạn trẻ của chúng ta là những vị thần Cupid đó nha nha.

Trận chiến tại quầy ném vòng, Thiên Minh trúng năm trên năm, Chấn Phong trúng ba trên năm.

Trận chiến tại quầy câu cá, Thiên Minh câu được bốn mươi chín con, Chấn Phong câu được bốn mươi bảy con.

Trận chiến tại quầy bắn cung, Thiên Minh bắn trúng bốn phát, Chấn Phong bắn trúng năm phát.

Trận chiến, trận chiến mãi. Ta nói, ôm quà muốn mệt xỉu, sĩ diện của hai chàng, quả thật max max cao!

Chuyện là chọn cặp đôi và ăn uống xong xuôi, tiếp theo đó, các bạn nam sẽ chở các bạn nữ, cùng đi đến một địa điểm chung. Vì thế tình hình hiện tại, Khắc Huy đang đèo Kim Trúc trên xe máy, tung tăng tung tăng trên các con phố.

-"Em muốn về nhà, cho em xuống ở đây đi..."

-"Không được, đã hẹn nhau rồi mà, em mà bỏ về thì các bạn em sẽ không vui đâu."

-"Từ khi nào mà anh đã biết quan tâm người khác nghĩ gì vậy hả? Đồ xạo xự!"

Nhỏ ngắt eo hắn một phát.

-"Dù có hơi đau, nhưng anh có thể xem đây là ngắt yêu đấy."

Đồ mặt dày, mặt dày đến nỗi xây nhà được luôn.

-"Đau đau đau! Sở thích của em là hành hạ người yêu hả?"

-"Dừng xe mau!! Cho em xuống!! Nhanh lên!!"

Ai đó đánh vào lưng ai kia liên tiếp.

-"Lại đòi xuống? Nằm mơ!"

-"Không giỡn đâu!! Cho em xuống nhanh lên!!"

Càng nói nhỏ càng đập lưng hắn.

-"Ây em không bỏ anh được đâu, ngoan ngoãn ngồi yên đi!"

Tức tối quá, đành phải hét lên khai thật.

-"Lúc nãy ở quán ăn, phần cơm em ăn hình như bị hư mất rồi!! Em phải đi vệ sinh, đi vệ sinh, đi vệ sinh!!"

-"Bị đau bụng sao?"

Khắc Huy chạy xe chầm chậm lại.

-"Nhà vệ sinh..."

-"Quanh đây chưa thấy nhà vệ sinh, em ráng chịu một chút nhé?"

-"Đau bụng quá..."

-"Thấy rồi!"

Kishhhhhh

-"Nhà vệ sinh công cộng ở kia, em tự đi ổn chứ?"

Chẳng buồn trả lời, Kim Trúc lao ngay xuống xe, lật đật chạy về phía ánh sáng cuối đường hầm. Đang chạy, hình như bụng đau, nhỏ liền đứng yên, dồn nén khí xuống.

Phía sau, môi Khắc Huy hơi nhếch lên.

Chạy tiếp, hình như bụng đau nữa, nhỏ đứng yên, vận động nội công, nhảy lò cò luôn.

Trong nhà vệ sinh công cộng, có đứa thở dài thườn thượt. Bởi ở trước mặt Đặng Khắc Huy mà nhỏ mất mặt kiểu gì thế này?

Kim Trúc vò đầu bứt tóc, đoạn khi khá bình tĩnh, nhỏ tự an ủi bản thân rằng sẽ không sao đâu, chuyện xui xẻo này sẽ không xảy ra nữa đâu...

Nhỏ xả nước, rồi vớ tay lấy khăn giấy. Mà nè, cớ sao kéo mãi vẫn không thấy giấy? Giấy ơi mi đâu rồi?

Hết giấy rồi! Điên mất thôi!

Chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa hết sức cẩn trọng.

-"Em vẫn ổn chứ?"

Tiếng của hắn vọng vào.

-"Anh có thể tìm cho em...k...khăn giấy được không?"

Có đứa lí nha lí nhí.

-"Gì cơ?"

Có đứa hít một hơi dài rồi lặp lại.

-"Lấy cho em ít giấy, giấy..."

-"Em nói cái gì? Nghe không rõ, nói to lên tý."

Trời ơi là trời, trời đất quỷ thần ơi.

-"Lấy cho em ít giấy!!! Không có giấy!!! Cho em giấy!!! Giấy!!!"

-"À, giấy à!"

Người bên ngoài bật cười khanh khách.

Kim Trúc vò đầu bứt tóc. Điên mất thôi, điên mất thôi.

Nhỏ lại tự an ủi bản thân sẽ không sao đâu, chuyện xui xẻo kiểu này sẽ không xảy ra nữa đâu... Đương nhiên sẽ không xảy ra nữa đâu...

Cuối cùng cũng bước ra khỏi nhà vệ sinh.

-"Không sao chứ?"

-"Chỉ là một hiện tượng sinh lý bình thường mà con người phải trải qua thôi, dĩ nhiên không sao, chúng ta đi được rồi!"

Đi về thì sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa đâu, chắc chắn là vậy.

-"Đợi anh đi rửa tay một chút."

-"Khoan đã!!"

Khắc Huy vừa mở cửa thì ngay lập tức đóng sầm cửa lại, cấp tốc đưa tay lên che mũi.

Kim Trúc điếng người, lại tự nhủ sẽ không sao đâu, chuyện xui xẻo kiểu này sẽ không xảy ra nữa đâu...

Thấy hắn phẩy phẩy tay vài cái, nhỏ hận không thể đào hố chui xuống đất được.

Có đứa xấu hổ quá bỏ chạy, nhưng vừa chạy thì bị trật chân, ngã quyên con xuống đất.

-"Kim Trúc, em không sao chứ?"

-"Em nói cho anh biết mùi đó không phải của em đâu!! Là của người khác đấy!!"

Có đứa mếu mếu máo máo, đánh đấm chân đứa kia.

-"Anh biết rồi, em đứng lên trước đi."

-"Đó thực sự là mùi của người khác!! Anh thật sự nên biết!! Huhu..."

Nhỏ khóc bù lu bù loa, hắn rối rít, đành không đi rửa tay nữa, cõng nhỏ ra xe.

-"Đừng khóc, chúng ta về nhà..."

-"Hức...hức..."

-"Ngoan, đừng khóc nữa. Em khóc như vầy ruột gan anh cũng đứt từng khúc luôn rồi!"

-"Hức..."

-"Đi vệ sinh thôi mà, làm gì dữ vậy? Ai ai cũng phải đi vệ sinh để sống, một ngày phải đi ba lần nữa kìa!"

-"Thôi đi! Tại sao lại có người mặt mũi đẹp trai sáng sủa mà mở miệng ra dơ dáy thế hả?"

-"Em nghĩ ai là người bắt đầu trước?"

-"Mà này...này...bụng em bắt đầu có tín hiệu rồi..."

Kim Trúc vừa nói vừa dựt tóc Khắc Huy, giọng điệu chậm rãi.

-"Bỏ ra! Bỏ ra! Bỏ ra! Đau quá!"

-"Mau lên!! Mau lên!! Cõng em đến nhà vệ sinh mau lên!!"

-"Em là đứa con gái đầu tiên dám hành hạ anh như vậy đ...má ơi đau! Đừng có dựt nữa!"

Sau đó, hắn chở nhỏ về nhà. Ngày hôm nay đối với Nguyễn Thị Kim Trúc, đúng là một thảm hoạ, cực kỳ thảm hoạ.

Nhưng đối với con trai trưởng nhà họ Đặng, thì hoàn toàn đối nghịch so với con gái nhà họ Nguyễn.

Buổi tối hôm đó, hắn ngồi trên chiếc ghế sofa đẹp trong phòng, lại suy nghĩ vu vơ.

"Lúc nãy ở quán ăn, phần cơm em ăn hình như bị hư mất rồi! Em phải đi vệ sinh, đi vệ sinh, đi vệ sinh!"

"Lấy cho em ít giấy!!! Không có giấy!!! Cho em giấy!!! Giấy!!!"

"Em nói cho anh biết mùi đó không phải của em đâu!! Là của người khác đấy!!"

"Này, này, bụng em bắt đầu có tín hiệu rồi..."

"Mau lên!! Mau lên!! Cõng em đến nhà vệ sinh mau lên!!"

Đặng Khắc Huy phì cười.

-"Đáng yêu vô cùng..."