Chương 25: Có hay không?

Có gia đình nọ kết thúc chuyến nghỉ mát, đang trên đường trở về nhà. Có cô chị ngồi cạnh cậu em trai thôi mà lại lo lắng lung tung.

"Không biết cậu ta có nghe thấy tiếng tim đập của mình không nhỉ? Chứ mình thì nghe rõ mồn một luôn đấy, hix."

"Hình như ngồi hơi gần thì phải?"

"Sao thấy hồi hộp quá vậy nè?"

Vậy, cớ sự là chi? À, hoá ra cô chị sau khi lỡ hôn em trai thì bị xấu hổ đó mà.

"Môi con trai...cũng mềm quá nhỉ..."

-"Cái gì mà môi mềm chứ?! Mày đang nghĩ cái gì vậy nè?!"

Kishhhhhhhh

Ông Hùng gấp gáp thắng phanh.

-"Có chuyện gì vậy?? Cướp à??"

-"Cướp sao?? Muốn cướp của hay cướp sắc??"

Hai vợ chồng luống cuống cả lên.

-"Không không! Tại hôm nay con hơi mệt nên muốn hét lên để giải toả tâm lý đó mà! Haha..."

Kiểu như cười cho đỡ quê ý mà.

-"Có cần ghé mua vài viên thuốc an thần không con?"

-"Không cần đâu ba! Giờ con ổn rồi, ba lái xe tiếp đi ạ!"

Có đứa khổ sở giải thích, ta nói hận ba nội kế bên vô đối. Để ý một chút, hình như môi hắn hơi cong thì phải?

....

Ngồi xe ê cả mông rốt cuộc cũng về tới nhà, hai vợ chồng về nhà được một lúc lại đi tiếp, đứa con trai cũng đi ra ngoài với đám bạn.

Chỉ còn cô con gái ở nhà, vậy ở nhà một mình thì sao?

-"Tự do chứ sao! Yeah!"

Cô nàng vui vẻ lấy game ra chơi, tâm trạng rất ư là thoải mái nha, vừa chơi vừa ngân nga bài Hello.

-"Hello from the other side...I must've called a thousand times..."

Phiêu nào.

-"To tell you I'm sorry...for everything that I've done..."

-"Cô rống cái gì vậy?"

-"...!"

Chưa kịp phiêu nốt bài cả tận hưởng sự tự do thì cái cục nợ sao lại xuất hiện rồi? Còn hỏi một câu cực kỳ dễ thương và có duyên nữa?

-"Sao cậu ở nhà? Sao nói là đi với bạn mà?"

-"Thì đi xong rồi về nè."

Trần Chấn Phong vừa nhâm nhi bánh snack vừa tỉnh bơ trả lời.

-"Đi gì lẹ vậy? Chưa được 10 phút nữa, cậu bay đi hả?"

-"Xem kìa, hình như cô sợ gặp tôi thì phải, tại sao vậy?"

Ngu mới nói cho cậu biết! Cô đành không quan tâm cái cục nợ kia nữa, tiếp tục chơi game.

Rồi cậu đến ngồi cạnh cô. Cậu không thích ngồi ghế bự đâu nha, thích ngồi ghế nhỏ chung với cô cho chật chơi.

Cảm giác khốn khổ đó lại tới, nhưng cậu ta còn công kích nó như thế này này.

Mỗi lần ăn xong một miếng bánh là liếʍ cho sạch mùi còn dính trên môi, liếʍ qua liếʍ lại.

Cậu ta không biết rằng, cái hành động vô tình đó...chính là vũ khí gϊếŧ người nguy hiểm nhất ư?

Cậu liếʍ môi trên, liếʍ môi dưới, rồi bụm môi lại, đung đưa đung đưa nhịp nhàng.

Chết tiệt! Khıêυ khí©h quá! Quyến rũ quá! Tim đập mạnh quá! Người cô nóng quá!

-"Ăn không?"

Chẳng đợi gật đầu, cậu liền cầm miếng bánh bỏ vào miệng người ta, ngón tay lại vô tình đυ.ng vào môi người ta, rồi lại vô tình chùi chùi môi người ta.

Mấy cái vô tình chết tiệt, tim muốn rớt ra ngoài rồi. Cái bản mặt bây giờ như trái cà chua chín, cộng thêm mỗi khi căng thẳng là nhìn nó rất ngu.

Phải chửi, phải bùng cháy.

-"Đồ...mắt hí..."

Không ổn, còn lắp bắp quá.

-"Xấu xa..."

Vẫn chưa được.

-"Đồ mắt hí xấu xa nham nhở đê tiện!!! Tôi ghét cậu!!!"

Có đứa đạp chân đứa kia một phát thật đau, thật thốn, sau đó cong giò bỏ chạy. Đứa kia bị đạp mà chẳng thấy đau, chỉ thấy buồn cười.

-"Haha, đáng yêu chết đi được."

Đoạn, nụ cười khẽ tắt, nó trầm ấm nói.

-"Nhưng mà, nếu cô cứ như thế mãi, tôi thật sự...không biết mình phải làm gì bây giờ nữa..."

....

Chuyện mà kẹo dẻo không biết, mấy cái vô tình của mắt hí, thật ra đều là cố tình hết á!

.....

Trường Lý Thánh Tông vào giờ ra chơi.

-"Cái gì?!"

Tiếng la của Kim Trúc làm cả khuôn viên trường giật mình. Giọng to như cái bánh xe ấy.

-"Nhỏ thôi má, người ta nhìn kìa."

Cô khổ sở.

-"Thật sao? Mày với thằng Phong đã..."

Nhỏ nóng ran mặt mày cả lên.

-"Chỉ là phớt qua thôi..."

-"Không thể tin được, rồi sau đó như thế nào? Mày cảm thấy sao?"

-"Sau đó, tao thấy rất là khó chịu..."

Kim Trúc nín thở nghe tiếp.

-"Khi ở gần cậu ta, chẳng hiểu sao tao lại cảm thấy hồi hộp, căng thẳng, tim đập nhanh. Khó chịu lắm, mày có biết tại sao không?"

Nhỏ tự đập đầu mình mấy cái, ra vẻ u sầu cực kỳ, rồi nghiêm túc nhìn con bạn thân.

-"Được rồi, tao nghĩ mày đang gặp một chút vấn đề rồi!"

-"..."

-"Ừ đây là nụ hôn đầu của mày, nên chắc mấy cái cảm giác đó là do cơ thể mày tự phản ứng ra thôi. Không có gì hết, tao nghĩ ai cũng như mày khi hôn lần đầu tiên!"

-"..."

-"Vậy nên bỏ đi, chỉ là do tâm lý con người. Còn nếu là vì lý do kia...thì mày càng phải bỏ-triệt-để!"

-"Lý...lý do gì?"

-"Hai người là chị em, chị em đó, không được đâu! Cho nên, mày hãy xem như chưa có chuyện gì xảy ra!"

Kim Trúc nói đúng lắm, nhưng không hiểu sao, lòng Uyển Nhi cảm thấy buồn buồn.

-"Hiểu rồi, tao sẽ nghe lời mày."

Nhỏ phì cười, rồi ngước lên nhìn trời nhìn mây.

-"Mà không ngờ chuyến đi chơi này lại cướp mất nụ hôn đầu của mày, thật..."

-"Nụ hôn đầu gì cơ?"

-"Á! Chào Huyền!"

Hai cô bạn tự nhiên giật bắn lên, làm nhỏ hơi nheo mắt. Có chuyện gì vậy nhỉ?

-"Các cậu nói ai bị mất nụ hôn đầu trong chuyến đi chơi gì thế? Kể tớ nghe với."

-"Chuyện là..."

-"Là một cô bạn của tụi tớ! Nó hôn bạn trai nó trong chuyến đi chơi đó mà!"

Kim Trúc xen vào, nhưng ngó thấy Diệu Huyền còn chưa thấm thía, nhỏ liền xoay qua cô.

-"Tao nói đúng không?"

-"Tao..."

Nhỏ nhéo cô một cái rõ đau.

-"Đúng rồi...nó tâm sự là first kiss nên nó mắc cỡ lắm, cậu biết đấy, chuyện con gái với nhau mà!"

-"Ra là thế, tớ còn tưởng Uyển Nhi hôn ai chứ..."

Đặng Diệu Huyền thở phào nhẹ nhõm.

-"Haha, tớ còn chưa có nụ hôn đầu thì làm sao con bệnh này dám có trước tớ chứ!"

-"Hì, vậy tụi mình lên lớp đi, reng chuông rồi."

Ba cô bạn cùng nhau đi lên lớp, nhân lúc Huyền đi trước, cô mới nán lại nói chuyện với Trúc.

-"Đã là bạn bè nên tao đã định kể vụ đó cho Huyền nghe luôn, tự nhiên mày lại xen vào!"

-"Mày ngu quá! Nếu nói ra thì Huyền sẽ ghen đó, bạn ấy rất thích thằng Phong mà!"

Trúc cảm thán.

-"Không ghen đâu, tụi tao là chị em, bạn ấy sẽ hiểu thôi..."

-"Uầy, nhưng không phải chị em ruột, vả chăng con gái khi yêu ghen tuông ghê lắm!"

-"Nhưng thà nói thật còn hơn nói dối..."

-"Trước giờ tao thấy hình như bạn ấy hơi buồn khi nhìn tụi bây thân nhau. Tao chỉ không muốn tình bạn của tụi mình trục trặc, dù gì thì cũng chỉ là tai nạn thôi!"

Nghe nhỏ giải bày, cô cũng đành ầm ừ đồng ý.

-"Mà mày với anh Huy sao rồi? Chiến dịch theo đuổi có thành công không?"

Nhi tươi tắn, còn Trúc thì ỉu xìu.

-"Thành công gì chứ, anh ấy có bạn gái rồi."

-"Có rồi à?"

Cũng không lạ, nhưng mà...

-"Ừm..."

-"Tại sao trước khi theo đuổi, mày không tìm hiểu xem người ta có bạn gái chưa, để rồi giờ thất vọng thế này?"

-"Tại tao không tự tin nghe kết quả, tao chỉ muốn theo đuổi trước, nhưng..."

Cô thở dài.

-"Mày có định bỏ cuộc không?"

-"Tao không biết phải làm sao nữa, nhưng tao không muốn bỏ cuộc..."

Nguyễn Thị Kim Trúc buồn hiu, làm Dương Uyển Nhi cũng buồn theo, cô không thích cái biểu cảm này của con bạn thân chút nào.

-"Cái bản mặt buồn của mày tao ghét lắm nha. Bây giờ làm sao mày mới vui lại đây? Ăn gì không tao bao?"

-"Không ăn đâu..."

Uầy.

-"Một bịch bánh tráng trộn, một xâu bạch tuột nướng, một hộp ốc, một cút chiên bơ. Toàn những món mày thích, tao bao, ok?"

-"Không..."

Mọi khi nhắc đến thức ăn là con bạn thân dù buồn đến cỡ nào mắt cũng sáng rực lên, mà bây giờ lại buồn hiu, khiến cô sốt ruột lắm.

-"Vậy hai bịch bánh tráng trộn, hai xâu bạch tuộc, hai hộp ốc, hai con cút chiên, thế nào?"

-"Thê..."

-"Sao? Mày muốn nói gì?"

-"Thêm một ly trà sữa cơ, ăn phải có nước uống chứ mày."

Đấy, tưởng tốt lành gì lắm.

-"Thôi mày hãy xem như tao chưa nói gì nha, hihi."

-"Lời đã nói ra không rút lại được, đừng hòng quỵt nha Nhi yêu dấu!"

-"Mày ranh lắm, đi thôi con quỷ."

-"Yêu mày nhất!"

Sau đó, đôi bạn thân họ dắt tay nhau đi ăn hàng, ăn đến phình bụng mới thôi.

Đôi khi tình bạn dựng lên những bức tường không phải để ngăn người khác ở bên ngoài, mà để xem ai đủ quan tâm phá vỡ chúng.

Chúng ta đều là thiên thần chỉ có một chiếc cánh, và ta phải ôm lấy lẫn nhau để học bay, đó chính là tình bạn.

Quán bar Xuân Quỳnh.

-"Haha...cậu hài hước đến chết mất thôi...haha..."

Tiếng cười giòn tan của mỹ nhân Diệu Huyền.

-"Chị biết không, sau đó thì thằng đó đã làm như thế này..."

Chấn Phong đứng phắt dậy, giơ cánh tay lên, bành hai chân ra, và bắt đầu điệu nhảy...con vịt đẹt.

-"Thằng đó còn chu mông vậy nè."

Lắc lắc và lắc lắc.

-"Hahaha!"

Cả quán bar cười không nhặt được mồm.

-"Haha...cậu làm tôi chảy nước mắt luôn rồi...dừng lại đi...tôi chịu thua...haha..."

Nhỏ đành giơ tay đầu hàng, cậu cười nhẹ, kết thúc điệu nhảy, khẽ cúi người xuống. Tiếp theo đó là những tràng vỗ tay nồng nhiệt cho điệu nhảy con vịt đẹt kia.

-"Nói thiệt nha, mày nhảy như mấy thằng ở bệnh viện tâm thần nhảy vậy."

Đám bạn trêu chọc.

-"Tao tán cho vỡ mồm à!"

-"Tôi thấy cậu ấy nhảy rất dễ thương mà?"

Diệu Huyền lên tiếng.

-"Bạn gái thì tất nhiên phải bênh bạn trai mình rồi. Tụi em chỉ nói sự thật thôi, không ngọt ngào giống chị đâu!"

Mắc cỡ quá đi mất, nhỏ bẽn lẽn đỏ mặt, rồi quay sang cậu, nở một nụ cười ngọt ngào.

-"Hôm nay tôi vui lắm, cậu rất là dễ thương..."

Làn da trắng nõn, mái tóc xoăn bồng bềnh, gương mặt được trang điểm kỹ, mùi nước hoa thơm phức, hơi thở pha lẫn mùi rượu phang phảng, áo váy thì ngắn cũn cỡn, chiếc áo sεメy đến nỗi thấy được cả vòng một đầy đặn của nhỏ.

Tất cả, tất cả mọi thứ về Đặng Diệu Huyền đều mang một sức thu hút quyến rũ đến khó có thể nào cưỡng lại được, không quá lời khi khen nhỏ là mỹ nhân đẹp nhất ở nơi đây.

Nhỏ nhẹ nhàng kéo mặt cậu thấp xuống, nhìn cậu bằng ánh mắt lim dim.

Chàng trai như một chàng hoàng tử khôi ngô tuấn tú, cô gái thì như một nàng công chúa lộng lẫy xinh đẹp. Ai ai nhìn vào cũng gật gù đồng ý rằng, họ rất đẹp đôi, cứ như sinh ra để thuộc về nhau không bằng.

Cho đến khi môi gần chạm môi...

"Nụ hôn đầu của tôi!! Không chịu đâu!! Sao lại là cậu chứ!! Trời ơi!! Không chịu đâu!!"

"Cậu hôn nhiều người quen rồi thì làm sao hiểu được cảm nhận của tôi chứ!! Tôi chỉ muốn dành nụ hôn đầu cho người tôi thích thôi!! Không chịu đâu!! Bắt đền cậu đó!!

"Cái gì mà môi mềm chứ?! Mày đang nghĩ cái gì vậy nè?!"

"Đồ mắt hí xấu xa nham nhở đê tiện!!! Tôi ghét cậu!!!"

Phong kéo nhẹ mặt Huyền qua một bên.

-"Màu son đỏ hôm nay khiến chị rất xinh đẹp, em không muốn nó trở nên lấm lem đâu, như vậy thì sẽ bớt xinh đấy."

Cậu ta lãng mạn quá đi.

-"Cậu chu đáo quá, được, nhưng lần sau nhớ phải đền bù cho tôi nha?"

-"Ok."

-"Thôi tôi đi trang điểm một chút nhé, tôi sẽ quay lại liền!"

Nhỏ cười, rồi quay đi.

....

Cùng lúc này, tại một quán coffee nọ.

-"Vụ thằng Chấn Phong, em nghĩ như thế này..."

-"Nói thử tao xem."

Cả đám Khắc Huy đang bàn tính những mưu kế bẩn. Đoạn, âm thanh thông báo có tin nhắn vang lên, hắn tạm dừng cuộc nói chuyện dang dở, móc điện thoại ra.

Tên người nhắn: Nhỏ phiền phức.

Hắn chau mày, nhưng cũng mở ra xem.

(Trúc): "Anh đang làm gì vậy?"

Hắn dùng ngón tay, và đếm đủ sáu lần.

Trả lời, không trả lời, trả lời, không trả lời, trả lời, không trả lời.

Kết quả là không trả lời.

(Huy): "Anh đang uống coffee."

(Trúc): "Anh uống một mình ạ?"

(Huy): "Ừ."

(Trúc): "Uống một mình thì chán lắm, anh có muốn em tới đó không? Em đang rảnh lắm!"

(Huy): "Không không, anh muốn uống một mình."

(Trúc): "Anh bảnh trai như vậy, coi chừng bị tụi con gái cua đấy. Nhưng nếu em có ở đó, em sẽ giúp anh thoát khỏi!"

Khoé môi đứa bên đây khẽ cong lên.

(Huy): "Coi chừng bị tụi con gái cua, nhưng sao không coi chừng bị em cua? Em còn nguy hiểm hơn tụi nó nhiều!"

Thấy ghét ghê.

(Trúc): "Uầy, anh cứ chọc, em thì khác chứ..."

(Huy): "Quên nhỉ, em là bạn của anh mà!"

(Trúc): "Vâng."

Hắn suy nghĩ ra gì đó, nhoẻn miệng cười rất gian, cặm cụi nhắn tiếp.

(Huy): "Bạn gái anh mới vừa tới, nên khỏi cần em đến giúp anh nữa."

(Trúc): "Vậy à..."

(Huy): "Bạn gái anh rất xinh đẹp và nóng bỏng, em có thấy vui cho anh không?"

(Trúc): "Vui quá trời quá đất luôn ý!"

Đứa bên kia xem chừng cực kỳ kiên nhẫn, đứa bên đây khoái chí chọc tiếp.

(Huy): "Em biết không, anh là người tỏ tình trước đấy. Anh đã yêu đơn phương cô ấy nhiều năm rồi, nhưng giờ anh mới dám bày tỏ."

(Trúc): "Lãng mạn quá ạ..."

(Huy): "Anh hay nhéo má cô ấy lắm, má phúng phính, dễ thương lắm cơ!"

(Trúc): "Vâng."

(Huy): "Cô ấy hôn giỏi lắm, có lần hai đứa anh hôn nhau tới một phút cơ, môi cô ấy rất mềm mịn, anh rất thích!"

Nhìn qua màn hình thì thấy hắn vẫn đang gõ chữ, định kể mãi mãi luôn sao?

(Trúc): "Stop!"

Chịu hết nổi rồi.

(Trúc): "Anh không nhớ em đã từng tỏ tình với anh à? Và bây giờ anh lại đi khoe anh và bạn gái hạnh phúc ra sao? Em buồn lắm anh biết không... Anh cũng phải nghĩ cho cảm xúc của em chứ? Em cũng có trái tim mà!"

Cuối cùng cũng tức, đứa bên đây đợi có nhiêu đó thôi, chơi hơi xấu nhưng kệ. E hèm.

(Huy): "Vậy cho anh xin lỗi."

(Trúc): "Em sẽ tỏ tình thêm lần nữa... Khắc Huy, em rất thích anh."

Chàng thì đang bụm miệng tủm tỉm vì nàng đây quá mạnh dạn. Con gái con lứa, như đứa con gái.

(Huy): "Anh biết."

(Trúc): "Nói thật thì, rốt cuộc anh có thích em không? Anh chỉ cần trả lời em có hay không thôi."

Có hay không?

Trái tim Đặng Khắc Huy thắt lại, lại dùng ngón tay và đếm mười một lần.

Kết quả là có.

(Huy): "Không."

(Trúc): "Được rồi, em chúc anh có khoảng thời gian vui vẻ bên cô bạn gái của anh! Kẻ không có phận sự này xin mạn phép đi đây, cáo từ!"

Có đứa giận dỗi, mà không biết có đứa lại rất vui. Đứa đó tắt điện thoại với nụ cười tươi nở trên môi, một nụ cười nhẹ nhàng, ấm áp đến lạ kỳ.

Đứa đó không để ý rằng, từ nãy tới giờ, đám đàn em nó vẫn ngồi chần dần ở đây, chỉ là làm người vô hình thôi.

Ta nói bao nhiêu năm kề vai sát cánh bên đại ca Huy trong những trận chiến lớn nhỏ-thì cái biểu cảm từ nãy tới giờ quả thật là KHÔNG-THỂ-NÀO-TƯỞNG-TƯỢNG-NỔI!

-"Đại ca..."

Một thằng mạnh dạn mở miệng.

-"Gì?"

-"Anh có biết nãy giờ anh cười bao nhiêu cái rồi không?"

-"Điên à? Tao cười bao giờ?"

Ai đó tỉnh bơ phủ định.

Tụi nó khẽ đun đẩy nhau, rồi một thằng móc điện thoại ra. Đại ca Đặng Khắc Huy xem mà muốn sặc. Hình hắn đang cười hạnh phúc, cười ngượng ngùng, cười đê tiện, cười đắc chí,...

Cái quái gì thế này? Không thể nào hắn cười nhiều đến thế được?

-"Em chụp lén đó!"

-"Hóa ra đại ca biết cười nhiều sắc thái quá trời, á đừng xoá..."

-"Trời ơi đừng có xoá mà đại ca!! Để làm kỷ niệm mà!!"

Đại ca không những xoá hình mình không đâu, hắn còn xoá luôn quyên cái album của người ta nữa, ai kêu cho đại ca xem những thứ hư cấu chứ! Tội nghiệp ghê!

...

-"Phong à, tôi về..."

-"Hôm nay tâm trạng mày coi bộ vui vẻ nhỉ?"

Lời của đám bạn cắt ngang lời Diệu Huyền, rồi nhỏ đứng nép ở vách tường bên cạnh.

-"Cũng coi là tốt"

Trần Chấn Phong vui vẻ đáp lời.

-"Kể tụi tao nghe đi, chuyện gì khiến mày vui thế?"

-"Chuyến đi chơi có những chuyện khiến tao rất vui thôi."

Cậu úp úp mở mở, làm đám bạn tò mò chết đi được.

-"Kỷ niệm gì đây? Để tụi tao đoán..."

Đoán già đoán non vẫn không trúng.

-"Có lẽ nào người mày thích thích lại mày?"

Cậu không nói gì, chỉ cười cười. Và đám bạn tự hiểu tụi nó đã đoán đúng rồi.

"Mà không ngờ chuyến đi chơi này lại cướp mất nụ hôn đầu của mày, thật..."

"Là một cô bạn của tụi tớ!! Nó hôn bạn trai nó trong chuyến đi chơi đó mà!!"

Trong vách tường ấy, có một cặp mắt cong vυ"t xinh đẹp nhưng lại lạnh như tiền, không chút ánh sáng.

Cặp mắt ấy chứa đựng sự phẫn nộ lên tới cực điểm.

...

-"Ừ, dù có hơi hèn, nhưng tao sẽ làm vậy cho kế hoạch lần này..."