Chương 17: Xui xẻo

Buổi tối tại biệt thự nhà họ Đặng, con trai trưởng đứng trước gương chỉnh trang lại trang phục, trông con em lướt ngang qua, không kìm được hỏi.

-"Mặt mũi hầm hầm như vậy...mày không cưa đổ được thằng Chấn Phong sao?"

Con em ho khan vài cái.

-"Ai bảo anh em không cưa đổ được? Cứ đợi thêm một thời gian nữa đi, cậu ta sẽ từ lết đến chết luôn!"

-"Giỏi, mạnh miệng lắm. Mà mày tốt hơn hết không được thích thằng đó, nó kẻ thù không đội trời chung của tao, làm em thì không nên mê kẻ thù của anh trai mình, đúng không?"

-"C...cậu ta sẽ phải mê em chứ đời nào em đi mê ngược lại!"

-"Vậy thì tốt, tao đi chơi đây."

....

-"Trời ạ! Sao mày không cẩn thận gì hết vậy?"

Cô kể lại chuyện xảy ra hôm qua cho Kim Trúc nghe sau khi nhỏ lật đật chạy về.

-"Tao biết rồi, là lỗi của tao. Dù sao tất cả cũng nhờ Thiên Minh, cậu ấy thật tốt."

-"Nhưng mà, quả đúng thật là trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra, Diệu Huyền đang hẹn hò với em mày nhỉ?"

-"Không nhắc đến cậu ta thì thôi, nhắc tới là phát bực à. Người ta vừa thoát khỏi thần chết, không một câu hỏi han thì thôi đi còn quát tháo ầm ĩ, thật...!"

-"Tao không rõ sự tình lúc đó ra sao nên cũng không biết nói gì, mày không sao thì tốt quá rồi. Dạo gần đây kiểm tra nhiều môn lắm, phải giữ gìn sức khoẻ để thi thố chứ!"

-"Ừ nè..."

Cô cười, nhỏ đoạn vỗ tay lên ngực.

-"Mày chỉ cần an toàn thôi, thế giới cứ để tao lo!"

-"Cảm động muốn rơi nước mắt luôn rồi!"

-"Uyển Nhi, việc bất trắc tối qua, chắc hẳn cậu đã sợ hãi lắm, mình rất lấy làm tiếc..."

Diệu Huyền ái ngại bước đến. Nhắc mới nhớ, ngày hôm qua chúng cô hoàn toàn quên mất nhỏ rồi.

-"Chỉ là chuyện xui xẻo thôi, không đáng kể. Mà tớ xin lỗi, tối qua cậu đã phải về nhà một mình sao?"

-"Vì ai cũng đều lo lắng cho cậu mà, tớ không ngại đâu. Để tớ ôm cậu nhé?"

Cô cười, nụ cười của cô lẫn vào trong bóng cây trường, giống như một tia nắng mai toả sáng rực rỡ. Rồi cả hai ôm nhau, con Trúc không thích là người ngoài cuộc nên cũng chen vào luôn.

Tình bạn thắm thiết vui vẻ chưa được bao lâu thì đau muốn khóc ra nước mắt. Hết giờ giải lao, cô đi đằng sau Diệu Huyền trên con đường tới lớp, cái tay giữ không yên, cứ lướt dọc theo phía tường, chạm vào mấy khung cửa sổ ở lớp khác. Xui rủi sao nhỏ phía trước vô ý đẩy mạnh cái cửa sổ ra, tay cô phía sau bị cửa đập, sưng đỏ cả lên.

-"Tớ vô tình đυ.ng trúng cậu hả? Xin lỗi, cậu có sao không?"

Bạn ấy cũng không cố ý, cô cười cười cho qua vậy thôi, rồi tiếp tục đi tới lớp.

-"Trời...sao lại thế này?"

Cô tròn mắt nhìn vào cặp sách của mình, Kim Trúc đã ngồi yên vị trên bàn song cũng tới chỗ cô ngó đầu vào nhìn. Thì thấy toàn bộ sách vở bên trong ướt đẫm lấm lem, nắp chai nước suối không được đóng chặt nên nước tràn lan.

-"Nước để trong cặp phải đậy nắp kỹ lại chứ, mau để ra ngoài cho nó khô đi!"

-"Tao nhớ là trước giờ ra chơi tao uống xong tao đậy chặt lắm rồi mà, sao lại bị hở ra được..."

-"Chắc do mày không để ý đó thôi."

-"Học sinh nghiêm!"

Tiếng lớp trưởng vang lên, Kim Trúc đành quay về chỗ ngồi. Tiết này là tiết của bà cô dạy vật lý, nổi tiếng hung dữ nhất trường, cả lớp đứng lên chào cô.

-"Ngồi xuống hết đi, em Dương Uyển Nhi đâu đứng lên tôi hỏi chuyện."

Mọi sự chú ý của lớp đổ dồn vào cô.

-"Trước giờ ra chơi em có đi đến phòng vật lý phải không?"

-"Tiết trước em có để quên đồ nên em đã đi đến phòng đó lấy lại, có chuyện gì sao cô?"

-"Tôi bị mất cái usb, trong đó có chứa tất cả các đề kiểm tra sắp tới. Tôi dám chắc đã để nó trong phòng vật lý, và chỉ có em là đi đến phòng đó thôi."

Uyển Nhi nhanh chóng hiểu ra ý cô.

-"Ý cô định nói là em lấy usb của cô? Em không có thấy cái usb nào và em cũng không có lấy nó, em chỉ vào lấy quyển vở của em thôi!"

-"Cô thử tìm kỹ lại xem, Uyển Nhi học giỏi như vậy cần gì phải làm mấy chuyện đó!"

Kim Trúc bênh bạn.

-"Bạn ấy chăm chỉ vậy sao mà ăn cắp được chứ? Không tin thì cô cứ kiểm tra chỗ bạn ấy thử xem, em chắc chắn sẽ không có bất cứ thứ gì đâu!"

Diệu Huyền ngồi cạnh cũng nhanh chóng lên tiếng.

-"Em nói đúng, phải kiểm tra thì mới biết được!"

Cô đi xuống chỗ Uyển Nhi, lục soát hết cặp và hộc bàn nhưng vẫn không tìm thấy gì.

Cô giáo định quay đi, nhưng nhìn lại bỗng thấy gì đó.

-"Em lấy vật gì đang nằm trong túi áo của em ra cho tôi xem coi!"

-"Vật gì chứ? Em không..."

Chiếc usb nằm nhỏ gọn trong túi áo của cô. Cả lớp nhờ vậy, được một phen xì xào bàn tán.

-"Uyển Nhi ăn trộm usb thật kìa, không thể tin được..."

-"Tưởng ngoan hiền ai ngờ chơi hèn quá..."

Tiếng các học sinh khác xỉa xói.

-"Xem kìa, tôi nghi em từ đầu rồi, sai không nhận, còn rống mỏ lên cãi ghê lắm!"

-"Em hoàn toàn không hiểu tại sao nó lại nằm trong túi em... Em chỉ lấy lại cuốn vở của mình rồi đi ra thôi... Em thật sự không có ăn trộm usb mà!"

Uyển Nhi cố gắng giải thích, trái lại cô Vật Lý chỉ liếc nhìn đống tập vở, rồi tặc lưỡi.

-"Sách vở thì ướt chèm nhẹp, em xem việc học là thú vui hả? Học hành xuềnh xoàng như vậy thì học làm gì nữa?"

-"..."

-"Quá lắm rồi, đi xuống văn phòng giám thị với tôi chuẩn bị ăn roi mây, và chép phạt câu em xin hứa sẽ không ăn trộm đề kiểm tra ra hai trăm tờ giấy đôi! Đi xuống liền!"

-"Cô! Uyển Nhi đang bị đau tay, giảm hình phạt xuống lại có được không? Với lại lớn rồi mà còn..."

-"Không phải chuyện của em, còn không mau đi theo?"

Bà cô cắt ngang lời Kim Trúc.

Uyển Nhi bị dẫn đi, trong lớp chỉ còn lại những tiếng xì xầm bàn tán, Kim Trúc lo cho cô mà đứng ngồi không yên, có người dửng dưng ngồi nhịp giò.

Giờ ra về.

-"Ê Phong! Tao nghe nói chị mày ăn cắp usb để lấy đề kiểm tra, bị bắt lên phòng giám thị rồi kìa!"

Ở phòng giám thị, Uyển Nhi nằm sấp trên bàn, bà cô vật lý thì đang dùng roi mây đánh không nương tay.

-"Cho chừa này! Cho chừa này!"

Tách!

Tiếng máy chụp hình kêu.

-"Em kia, em đang chụp cái gì thế hả?"

Bà cô dừng tay lại.

-"Cấp ba mà vẫn còn dùng chiêu này để phạt học sinh, trong khi vẫn chưa điều tra kỹ đã vội kết luận. Em chỉ muốn post lên mạng về câu chuyện này, kèm theo tấm hình mới chụp, để xem mọi người có cảm nghĩ gì thôi!"

Chấn Phong nhàn nhạt trả lời.

-"Em...em mau xoá tấm hình đó ngay cho tôi..."

-"Em không biết lúc post lên mạng thì sẽ ra sao nhỉ? Có khi được lên trang nhất của báo luôn, vụ này có vẻ vui lắm đây!"

-"Được rồi... Uyển Nhi, em về tiếp tục chép phạt, viết đủ ba trăm trang, ngày mai phải có nộp cho tôi liền. Đừng tưởng vậy là xong, hạnh kiểm em cũng sẽ bị hạ..."

-"Chép phạt thôi đừng hạ hành kiểm ác lắm, bằng không em post lên ngay bây giờ đó."

-"Rồi rồi, chỉ cần chép phạt thôi..."

Bà cô liếc xéo Chấn Phong một cái rồi vội vã dọn đồ bỏ đi.

Còn lại cả hai ở trong phòng, cậu đứng còn cô thì đang trong tư thế nằm sấp, đang cố gắng quay người để ngồi dậy.

-"Có đau lắm không?"

Cậu đỡ cô dậy.

Cô không nói gì, khoé mắt đỏ hoe, cậu cũng biết là mình nên đừng hỏi gì nữa.

-"Giờ về nhà thôi, tôi đưa cô về."

Trên đường, có chàng trai dìu cô gái từng bước nhẹ nhàng để cô không bị ngã.

-"Tôi không có ăn trộm usb..."

Uyển Nhi không ngước mặt lên, phần tóc che hết gương mặt, lí nhí nói.

-"Tôi biết, nhát gan như cô sao mà dám làm mấy chuyện này... Tôi tin cô..."

Tim cô, như được sưởi ấm!

....

-"Đưa tôi mấy tờ giấy đó đi."

-"Tôi đang chép phạt mà..."

Cậu bước đến lấy luôn cho lẹ.

-"Làm gì thì làm đi, tôi đi một lát rồi quay về, bảo đảm bài chép phạt của cô sẽ đầy đủ."

Cậu đóng cửa phòng, nhanh chóng xách xe đạp ra ngoài.

-"Đại ca, có chuyện gì quan trọng lắm à? Tụi xóm bên cạnh lại cho cái hẹn đánh nhau phải không?"

Cả đám hỏi.

-"Không phải, đây không phải là lý do tao hẹn tụi bây ra, chuyện này còn quan trọng hơn, một ngàn lần!"

-"Chuyện gì mà nghiêm trọng thế?"

-"Chuyện là tụi bây mỗi đứa chép ba tờ giấy câu em xin hứa sẽ không lấy trộm đề kiểm tra nữa... Ra liền cho tao, nhanh lên!"

Cả đám như muốn bật ngửa.

-"Chuyện quan trọng của anh là chuyện này đó hả?"

-"Có làm liền không?"

-"Tại sao tụi em phải làm chứ? Tưởng chuyện gì quan trọng lắm ai ngờ lại là chuyện tào lao mía lao gì đâu không!"

Tụi nó bức xúc lên tiếng.

-"Rượu mời không uống thích uống rượu phạt?"

Chấn Phong giọng đều đều, mà sát khí chẳng đều chút nào.

-"Thật ra là Uyển Nhi bị phạt, chưa biết đúng sai ra sao, nhưng cô ấy phải chép hết cái đống này, tui bây nỡ sao?"

....

Bốn mươi lăm phút trôi qua, hai trăm trang giấy chép phạt đã được hoàn thành rất nhanh gọn và đầy đủ, và tất nhiên rằng cậu và Uyển Nhi chẳng cần phải nhúc nhích dù chỉ một đầu ngón tay.

Làm đại ca, có một đám đàn em để làm gì chứ?