Tống Hàng ngủ đến tận giữa trưa, bị một trận điện thoại đánh thức.
Cậu nghĩ hôm nay là ngày tang lễ của em gái.
Là cuộc gọi của Tiểu Vương gọi tới.
Vừa nghe điện thoại, Tống Hàng liền mơ hồ.
Tiểu Vương : “Ông chủ Tống ơi, có chuyện này anh không tin nổi đâu, chồng và người yêu của em gái anh đang đánh nhau ở nhà tang lễ kìa!”
Tiểu Vương vừa gọi điện thoại, vừa can ngăn trong linh đường.
Tống Hàng có thể nghe thấy tiếng Tiểu Vương tê tâm phế liệt la hét: "Lục tổng, Mộ Dung thiếu gia, bình tĩnh đã, trong này nhất định có hiểu lầm gì đó?!"
"Ông chủ, hay anh nói vài câu đi."
Tống Hàng do dự hồi lâu, thật cẩn trọng nói: "Hay Tiểu Vương, cậu nói với bọn họ, người đều đã chết rồi, cũng đừng quá để tâm?"
Tiểu Vương trầm mặc một lúc, nói: "Ông chủ, tôi cảm thấy nếu tôi nói ra, bọn họ sẽ đánh chết tôi mất. Hay là anh nói đi?"
Tống Hàng cũng trầm mặc rồi nói: "Vậy thì vẫn là quên đi."
Đạo hữu chết, bần đạo sống*
*Nôm na: Tôi sống, bạn chết.
Tống Hàng lần đầu gặp phải tình huống như này, trong lòng không biết phải làm sao.
Lên mạng tìm một đống giải pháp.
Nhưng tất cả đều lỗi thời.
Cậu nghĩ tới diễn đàn trò chơi, trong diễn đàn này có rất nhiều cao thủ yêu qua mạng.
Tống Hàng mở cuộc thăm hỏi ý kiến.
Diễn đàn này có thể ẩn số bạn bè, Tống Hàng ẩn id trò chơi thủ của Lục Trì.
[Giang hồ cấp cứu, tình cảm của em gái không thuận lợi, tôi giúp em ấy hẹn hò trên mạng một thời gian, sau khi lấy thân phận em gái để giả chết, hiện tại bạn trai cũ và chồng yêu qua mạng của em ấy đang đánh nhau trong tang lễ.]
Lầu một: Tôi có một em gái chính là tôi đấy.
Lầu hai: Mẹ nó, thông tin xác thực tên thật của lâu chủ là nam, kịch tính như vậy sao?
Lầu ba: Hay là lâu chủ cậu ở trước mặt bọn họ diễn một màn chết bất đắc kỳ tử đi.
Lầu bốn: Nếu tôi không nhầm, thì chuyện tình cảm của em gái không thuận lợi, sau đó lâu chủ anh trai ra tay xử lý giúp, cũng có nghĩa là liên hệ với người yêu cũ trên mạng, đồng thời còn yêu đương với chồng qua mạng???
Cư dân mạng kiến thức rộng rãi cũng chưa từng thấy qua trận chiến này, nói không giúp được.
Tống Hàng do dự chạy tới linh đường, chỉ còn lại Lục Trì vẻ mặt u ám đứng trong đó.
Quản gia Lâm nhìn thấy một chàng trai mặc bộ âu phục màu đen đi tới.
Tục ngữ nói, người đẹp vì lụa.
Bên ngoài mưa phùn bay tí tách, mái tóc màu mực của chàng trai nhỏ xuống từng giọt nước như hạt ngọc châu, lướt qua khóe mắt đỏ hoe của cậu.
Không rõ là nước mưa hay nước mắt.
Tống Hàng nhìn Lục Trì nở nụ cười mệt mỏi, giống như chiếc mặt nạ ngọc, ngay sau đó sẽ vỡ vụn.
Lục Trì sải bước dài tới trước mặt cậu, túm lấy cổ áo cậu, giọng nói khàn khàn: "Anh trai này, tốt nhất là cho tôi một lời giải thích."
Ánh mắt Tống Hàng đỏ hoe, môi lắp bắp, cuối cùng quay đầu đi và nhắm mắt lại.
Tống Hàng vươn tay, muốn chạm vào Lục Trì, nhưng lại bị một người đột nhiên đẩy ra. Lục Trì kéo tay cậu ta, bước nhanh qua bên cạnh cậu.
Tống Hàng bị anh đυ.ng một cái cho lảo đảo, suýt thì té ngã.
Trong nháy mắt, linh đường chỉ còn lại một mình Tống Hàng, với vẻ mặt cô đơn, cố gắng chống đỡ, sự nhẹ nhõm giả tạo gần như tan biến hết.
Thiên ngôn vạn ngữ tập hợp thành một câu.
Tên tiểu thuyết này nên đổi thành trên thế giới chỉ có anh trai bị tổn thương!
Tống Hàng chu đáo mua một nơi đất mộ cho em gái xấu số, rồi chôn hộp tro cốt giả vào, còn đặc biệt dặn dò nhân viên công tác giữ lại một vị trí để hũ tro cốt.
Sau này có thể hợp táng cùng em gái.
Khi mua đất mộ, đặc biệt chọn mua nơi có hướng tốt.
Nhân viên công tác cảm động trước tình cảm anh em của hai người họ, liên tục khen ngợi.
Tống Hàng nhìn lô đất mộ kia, khóc không ra nước mắt.
Không, nếu sự việc bị bại lộ, người đàn ông sợ Lục Trì này có thể chơi chết mình, nếu chỉ có thể ở trong tù cho chờ chết, thì cậu thà lựa chọn tự sát cho xong.
Không có tiền mua hai đất mộ, đành phải chen chúc chút vậy.
Tống Hàng mua xong đất mộ, đứng dưới mưa nhìn, bỗng có một cái ô đen che phía trên đầu.
Tống Hàng ngước lên, nước mưa càng lúc càng lớn bị cái ô này chắn lại.
Tống Hàng liếc mắt nhìn nhân vật phản diện cao hơn mình nửa cái đầu.
Cậu cùng nam chính đánh nhau, trên mặt có vài vệt máu rõ ràng, cả người ngập tràn sự u ám vô cùng, ánh mắt hung dữ độc ác.
Tống Hàng không thể không thừa nhận, Lục Trì thực sự đẹp trai đến mức khiến chân người ta mềm nhũn.
Người đàn ông trung niên ông Lục kia có thể sinh ra được một đứa con trai đầy khí phách còn đẹp trai như vậy, công lao đương nhiên là thuộc về mẹ Lục.
Theo nguyên văn thiết lập, cha mẹ Lục đều là quân nhân.
Lục Trì mới đấm xuống, cậu liền có thể khiến bản thân quỳ xuống van xin đừng gϊếŧ.
Tim Tống Hàng nhảy dựng, cố nén nỗi sợ hãi trốn sang bên cạnh.
Vừa rồi nhân vật phản diện còn buông lời tàn nhẫn rồi bỏ đi, hiện tại cậu...
Chỉ thấy Lục Trì một tay đút túi, tay khác cầm ô, gằn từng chữ: "Tôi tin vợ tôi có nỗi khổ riêng."
Tống Hàng ừ một tiếng.
Liếʍ cẩu nha.
Tống Hàng và Lục liếʍ cẩu đứng đối diện với ngôi mộ tưởng nhớ một người chưa chết cho tới tối mịt.
Nếu không phải Lục Trì không sợ đồng tính, hai người không chừng đã ôm nhau khóc lóc.