Chương 5

Trong căn phòng tối tăm, người đàn ông trong bộ âu phục phẳng phiu ngồi trên sofa, cầm trên tay một con dao rọc giấy, máu chảy ra từ cổ tay anh.

Lục Trì đau khổ mà nhắm mắt, chờ đợi tử thần đến lấy mạng mình.

Còi báo động trong đầu Tống Hàng réo inh ỏi: Tuẫn tình*?!

(*Chết vì tình)

Cái này đâu cần thiết đâu.

Có lẽ thấy máu chảy từ cổ tay chậm quá, Tống Hàng thấy Lục Trì ngửa đầu lên, cầm dao rọc giấy cao lên chuẩn bị đâm vào tim mình.

“Dừng lại!!!”

Lục Trì đang trong cơn đau khổ bỗng bị ai đó lao tới đè xuống, mở mắt ra thì thấy Tống Hàng, nhân tình của cha anh.

Đối phương sắc mặt sợ hãi, bị dọa đến không còn chút máu, đôi mắt mỹ lệ giờ phút này trợn tròn, con ngươi run run không ngừng.

Tống Hàng mắng: “Anh điên rồi à?!”

Máu tươi ấm áp, sền sệt, còn có mùi máu nồng nặc xộc vào mũi, hòa lẫn với mùi hương hoa trên người Tống Hàng.

Tống Hàng còn chưa tỉnh hồn, biết nhân vật phản diện là tên yêu mù quáng nhưng không ngờ lại mù quáng đến thế.

May mà mình kịp thời chạy tới, nếu không đã có chuyện chết người rồi.

Bản năng tốt bụng của Tống Hàng trỗi dậy, thân thể cậu phản ứng theo tự nhiên mà cứu người.

Tống Hàng không muốn liên lụy tới mạng người, nên nói: “Em gái tôi chắc chắn cũng không muốn anh tự sát đâu, người tự sát sẽ không được lên thiên đường đâu.”

Toàn thân Lục Trì rơi vào mê mang.

Tống Hàng không biết phải làm thế nào, đành gọi người quản gia lên.

Người quản gia nhìn thấy ngài Tống, ông cũng cảm thấy cậu ấy thật đáng thương.

Cha mẹ ly dị từ nhỏ, lớn lên cha mẹ lần lượt qua đời, còn trẻ thì mất em gái, giờ còn phải lẻ loi hiu quạnh một mình.

Không cần đoán cũng biết, chắc chắn ngài Tống rất yêu quý cô em gái duy nhất.

Người thân duy nhất cũng đã mất rồi.

Tống Hàng cúi chào với ông, rồi nói: “Tôi sẽ tổ chức một lễ tang cho em gái ở nhà tang lễ, Lục tổng nếu có thời gian xin thì hãy tiễn đưa em ấy lần cuối.”

Nói xong, Tống Hàng lẹ làng chuồn mất.

Thật sự không sống nổi.

Hai người này ai ai cũng tâm thần cả.

Tống Hàng chỉ muốn lẩn tránh họ.

Diễn cho trọn vai diễn, Lục Trì dễ lừa hơn tí so với nam chính, trước tiên phải giả chết cho em gái một cách viên mãn, đoán chừng khi Lục Trì phát hiện ra, thì Tống Gia cũng đã từ nước ngoài về rồi.

Có em gái ở đó, em gái cũng có thể giúp mình nói tốt vài câu.

Dịch vụ tang lễ rất chu đáo, hoa cúc vàng trắng phủ khắp nơi, do là giả chết, hơn nữa cũng không có người thân nào khác tới, không khí trong tang lễ đặc biệt lạnh lẽo trống vắng.

Để trông có vẻ náo nhiệt và chân thật hơn, Tống Hàng còn thuê vài người tới khóc mướn.

Vừa bước vào đã nghe tiếng khóc: “Đứa nhỏ đáng thương! Chết oan uổng quá!

Ông Trời không có mắt mà bắt con gái tôi!”

Lễ đưa tang là vào mười hai giờ trưa, Lục Trì đến từ sáng sớm sáu giờ.

Tống Hàng có lẽ quá đau buồn, vì vậy ngủ muộn, vẫn chưa đến.

Người quản gia đứng bên cạnh ông chủ, vỗ vai anh và nói: “Thiếu gia, hãy đốt thêm nhiều tiền giấy cho cô Tống, chứ không cô ấy dưới suối vàng sẽ cô đơn lắm.”

Lục Trì nhìn đám hoa cúc vàng trắng xúm xít, nói nhỏ: “Đúng vậy.”

“Bà xã à, lần sau gặp em trong game, em vẫn sẽ chủ động liên lạc với anh trước đúng không.”

Khung cảnh lúc đó vẫn còn rõ ràng trong đầu hắn.

Nhân vật dược sĩ nhỏ nghịch ngợm và đáng yêu, nhảy lên nhảy xuống trên màn hình, đi vòng quanh anh: “Lục Trì, anh là Lục Trì phải không!”

“Anh còn nhớ em không? Em là Tống Gia đó, chính là Tống Gia khi còn bé từng chơi cùng anh á.”

Dù vợ của anh nói hơi nhiều, nhưng hầu hết thời gian cô lại khá điềm tĩnh.

Khi hai người kết giao nhân duyên, Lục Trì học theo các bài hướng dẫn trên diễn đàn game tặng cho cô pháo hoa toàn server cả đêm.

Vợ còn bảo anh lãng phí tiền.

Lục Trì nhớ tới thời điểm ấy, anh thầm nghĩ cô còn đang giúp mình quản lý tài chính.

Chỉ có vợ mới giúp chồng quản lý tiền của chính mình.

Cô rất thương anh.

Lục Trì liệt kê: “Tiền giấy, vàng bạc châu báu, nhà cửa bằng giấy, xe... Chú Lâm, Tống Hàng nói cô ấy còn muốn gì nữa không?”

Quản gia Lâm lắc đầu: “Chắc không còn gì nữa.”

Lục Trì tự nói: “Không, chắc chắn cô ấy rất muốn tôi.”

Ngay lúc đó, bên ngoài bỗng vang lên tiếng ồn ào.

Người còn chưa đến, tiếng đã đến trước.

Thiếu niên có mái tóc màu đỏ sẫm đang bước nhanh vào nhà tang lễ, nhân vật nam chính của truyện: Mộ Dung Trọng.

Mộ Dung Trọng khác biệt với khí chất trầm tĩnh của Lục Trì, hắn trẻ tuổi hống hách, tính cách ngang bướng.

Trước đây khi Tống Gia dây dưa với hắn, trong lòng hắn vẫn còn có bạch nguyệt quang.

Sau khi Tống Gia tuyệt vọng giả chết ra nước ngoài, Mộ Dung Trọng mới nhận ra người mình thực sự yêu là ai.

Hắn không tin Tống Gia chết, chắc chắn anh trai Tống Hàng đang lừa dối hắn, vừa uy hϊếp vừa dụ dỗ, chèn ép, bắt nạn, cũng phải tìm ra tung tích hiện tại của Tống Gia.

Cho nên hôm nay hắn tới đây.

Lục Trì đứng dậy, nhíu mày, thằng nhãi ranh ở nơi nào, dám quậy ở tang lễ vợ anh?