Lục Trì ngẩng mặt nhìn lên, trong cánh cửa tối đen, ánh đèn trắng trên đỉnh hành lang chiếu lên mái tóc và lông mi của “cô” trong bộ váy trắng, rọi thêm một lớp bạch kim, khiến da thịt trắng nõn lộ ra ánh sáng như đồ sứ.
Trên trán và sống mũi cô có mồ hôi, Lục Trì nhìn thấy được rõ ràng, một giọt mồ hôi trượt dọc theo cổ, rơi xuống xương quai xanh, rồi lọt vào trong áo.
Bà xã nhìn về phía Lục Trì, cười vui vẻ.
Đồng tử Lục Trì rung động, tim đập thình thịch, giống hệt bà xã trong ảnh.
Cô thật đáng yêu.
Chính là người vợ mà anh hôn vô số lần trong giấc mơ vào lúc nửa đêm.
Mọi người cũng sững sờ.
Chết tiệt, xinh đẹp quá, đường nét khuôn mặt thanh tú lại mang vẻ trong trẻo.
Có người theo bản năng mà rút điện thoại ra chụp ảnh.
Lúc này, Lục Trì phấn khích đứng dậy, sải bước tới trước mặt Tống Hàng, sắp mở miệng gọi người vợ của mình.
Lúc này, đùi Tống Hàng run lẩy bẩy, thầm nghĩ không nên vì tiết kiệm mà đi bộ quãng đường “vài phút” đó, cậu gần như đi nửa tiếng.
Vì vậy Tống Hàng dựa vào Lục Trì: “Anh Trì, cho em mượn dựa chút, em đi mệt quá.”
Lục Trì nghe cậu gọi thế, cả người phơi phới: “Được, được.”
Trong lòng Tống Hàng cũng tính toán, Lục Trì không nổi giận, nghĩa là anh không phát hiện.
Nhưng Tống Hàng không muốn ở lâu với các thành viên khác của bang, sợ mình bị phát hiện là nam giả nữ.
Tống Hàng vẫy tay chào mọi người, nói: “Mọi người chơi trước đi, em và anh Trì ra ngoài trước.”
Hai người đi dạo công viên gần đó.
Dưới ánh đèn cam, Tống Hàng thấy Lục Trì đã không còn nghi ngờ, nhưng không phải thật sự muốn hẹn hò với anh.
Ở đây không có nhiều người, Tống Hàng vươn tay kéo cà vạt xám của Lục Trì.
Tống Hàng nói với Lục Trì: “Anh Trì, chúng ta chơi trò chơi nhé.”
Lục Trì giọng khàn khàn: “Được.”
Tống Hàng cúi đầu, ngón tay run run tháo cà vạt của Lục Trì, rồi nhón chân bịt mắt người đàn ông lại.
Tống Hàng cười khẽ một tiếng, trong lòng nghĩ anh không phải sẽ nghĩ cậu hôn anh chứ?
Sau khi cảm thán người yêu mù quáng không thể cứu được, Tống Hàng xoay người chuẩn bị chạy đi, nhưng sau đó bị người đàn ông kéo cổ tay lại, quay người lại, bên má trái lại truyền đến một nhiệt độ cực nóng.
Tống Hàng mở to mắt, anh hôn cậu?
Tống Hàng mạnh mẽ đẩy anh ra, Lục Trì bị đẩy bất ngờ, ngã nhào ra đằng sau.
Người đàn ông cũng không vội đứng dậy, cũng không tháo khăn che mắt, cổ áo sơ mi đen bị mở làm lộ ra cơ thể cường tráng.
Lục Trì ngã xuống ngồi ngoài vùng sáng của đèn đường.
Tống Hàng đứng trong ánh sáng, Lục Trì ngồi trong bóng tối.
Tống Hàng thấy người đàn ông trong bóng tối liếʍ môi, nở nụ cười thỏa mãn.
Như đang cảm ơn sự khoản đãi của vợ.
Tống Hàng tức giận bỏ đi.
Biếи ŧɦái, nếu không phải là lúc thức tỉnh đã trêu chọc nhân vật phản diện, nếu không để giữ gìn lời nói dối này, cậu cũng sẽ không bị tên biếи ŧɦái hôn.
Về phần Lục Trì sau khi chờ vợ tức giận bỏ đi, mới hài lòng tháo cà vạt, áp đầu lưỡi vào má anh.
Đột nhiên, Lục Trì nhận ra được một việc.
Tống Gia trong game nói chiều cao của cậu một mét bảy.
Nhưng bà xã lúc nãy ước tính khoảng một mét bảy mươi tám đến một mét tám.
Nụ cười trên mặt Lục Trì biến mất, chiều cao này, chờ đã, đó không phải Tống Hàng sao?
Anh hôn một người đàn ông?
Cảm giác buồn nôn trong lòng Lục Trì sắp trào lên, anh lại suy nghĩ ra một khả năng.
Không, Lục Trì đặt ngón tay bên môi suy nghĩ, vừa nãy Tống Hàng mặc đồ con gái, có thể là nữ giả nam.
Lục Trì từ từ đứng dậy, gọi điện cho thư ký Hứa, bảo anh ta từ bãi đỗ xe lái xe tới đón mình.
Vừa lên xe, thư ký Hứa quan sát qua gương chiếu hậu.
Thư ký Hứa nghĩ sau đêm nay, chắc chắn ông chủ đã hiểu mình bị lừa rồi.
Bởi vì chủ tịch, nên ông chủ đặt biệt chán ghét đồng tính, đến mức kinh tởm.
Thư ký Hứa trong lòng cầu nguyện cho Tống Hàng ba giây.
Lục Trì ở phía sau bất ngờ mở lời: “Thư ký Hứa, cậu có nghĩ một cô gái tại sao giả trai tiếp cận tôi không? Cô ấy có phải rất thích tôi?”
Thư ký Hứa đã bị sốc trước lượng thông tin khổng lồ này.
Ông chủ đã biết Tống Hàng giả mạo rồi.
Nhưng... Nữ giả nam?
Ý ông chủ là nói Tống Hàng cái “cô gái” này giả trai tiếp cận ông?
Thư ký Hứa khϊếp sợ mà quay đầu nhìn về ông chủ đang ở phía sau, tư duy ngược của anh dùng thật tốt.
Thư ký Hứa cảm thấy tư duy của ông chủ hơi vượt mức quy định, người bình thường khó mà nghĩ ra.
Nhưng thư ký Hứa đại khái cũng hiểu được.
Có thể ông chủ bị một đả kích nặng nề, ngay lập tức khó chấp nhận hiện thực.
Là thư ký chuyên nghiệp, thư ký Hứa không bàn luận với ông chủ về vấn đề Tống Hàng là nam hay nữ.
Điều anh ta quan tâm là câu trả lời của vấn đề khác.
Thư ký Hứa hỏi: “Boss, cho dù đối phương là nam hay nữ, thực ra chúng ta cần quan tâm đến lý do tại sao người đó lại làm vậy? Nguyên nhân và hậu quả.”
Thư ký Hứa nghe thấy phía sau truyền đến tiếng ừ.
Anh ta thầm nghĩ: Có vẻ ông chủ vẫn không hoàn toàn mất trí.
Sau một hồi chờ đợi Lục Trì mới nói: “Quay về trang viên.”