Lục Trì cũng định mua khu đất đó, dùng xây nhà máy mới.
Trước đây Lục Trì không có ý định muốn mua một cách mạnh mẽ, nhưng bây giờ, anh lại muốn đè bẹp Mộ Dung Trọng xuống đất.
Bởi vì tối hôm đó Lục Trì kiểm tra, phát hiện tay phải bị gãy xương, cẳng tay trái thì nứt xương.
Lúc bó bột, Tống Hàng đứng bên cạnh nhìn thôi cũng thấy đau dùm, cậu thành tâm mà xin lỗi người ta.
Lục Trì không để ý đến cậu.
Sáng sớm hôm sau, khi Tống Hàng xuống lầu ăn sáng, đối phương vẫn mặt nghiêm nghị, không nói lời nào.
Tống Hàng biết anh đang giận, đắn đo mãi, không biết nên làm sao để xin lỗi đây.
Điều khiến Lục Trì vui nhất, đó chính là người vợ sống lại.
Tống Hàng nghiêng đầu nhìn người đàn ông, nghĩ bụng phải tìm cơ hội liên lạc với Lục Trì bằng danh nghĩa “Tống Gia”.
Đến nỗi bây giờ, Tống Hàng cầm đôi đũa mới, mắt sáng rực nhìn về Lục Trì: “Lục tổng, tay anh hiện không tiện, để tôi đút cho anh nhé.”
Lục Trì ngẩng đầu nhìn thiếu niên đang tâng bốc trước mặt, một bộ dáng nịnh hót, đuôi gần như vẫy lên trời rồi.
“Tôi không cần.” Lục Trì từ chối sự chăm sóc của cậu.
Tống Hàng đối mặt với khó khăn, tuyệt không nản chí, dỗ dành đàn ông: “Chúng ta đều là đấng mày râu, anh ngại gì chứ? Nào, há miệng ra, anh không thể để quản gia Lâm đút cho anh được.”
Người ta đã lớn tuổi rồi.
Lục Trì lạnh lùng cười khẩy: “Người chăm sóc sẽ đến trưa nay.”
Tống Hàng thấy vẻ cứng rắn của anh, bĩu môi, nói: “Đến trưa à, vậy anh ăn sáng đi. Tốt lắm, chiều nay tôi có việc phải ra ngoài, vừa vặn người chăm sóc đến buổi chiều.”
“Từ từ, anh còn chưa rửa mặt à?”
Tống Hàng nhìn từ trên xuống dưới, phát hiện Lục Trì còn chưa thay quần áo.
Tất nhiên toàn thân anh từ trên xuống dưới đều rất sạch sẽ, ngoại trừ khuôn mặt u ám đen kịt.
Tống Hàng biết cách duy nhất làm thân với Lục Trì là phải mặt dày mày dạn.
Lục Trì đi lên lầu, Tống Hàng đi theo phía sau đối phương mà chen vào phòng tắm cùng anh: “Nếu không, Lục tổng, để tôi giúp anh rửa mặt nhé?”
Nói xong, Tống Hàng lẹ làng mà lấy khăn trên giá xuống, sau khi thấm ướt rồi thì lấy lau mặt cho Lục Trì.
Sau khi rửa mặt xong, Tống Hàng tò mò hỏi: “Lục tổng, sao anh chưa ra ngoài vậy?”
Lục Trì nghiến răng, từng câu từng chữ mà nói: “Tôi muốn đi vệ sinh, cậu! Cút ra ngoài ngay cho tôi!”
Tống Hàng đỏ bừng mặt, rồi rất sáng suốt mà đi ra ngoài.
Sau khi Tống Hàng xuống lầu, quản gia Lâm nhìn thấy cậu tung tăng nhảy nhót, nói cậu có tâm trạng thật tốt.
Nhưng trong suốt quá trình Lục Trì chưa bao giờ cho cậu một sắc mặt tốt nào.
Tống Hàng không cho là đúng, nhún vai, đưa tay ra: “Nếu là trước đây thật sự tôi sẽ trốn thật xa, nhưng mà bây giờ…”
Tống Hàng ghé sát quản gia Lâm, tinh nghịch mà vươn ngón trỏ lắc nhẹ một cái, xoa vai quản gia Lâm: “Chú Lâm à, bây giờ tôi phân biệt được sự khác nhau giữ thật sự giận và giả tức giận của Lục tổng rồi.”
Quản gia Lâm nghi ngờ: “Khác nhau thế nào?”
Tống Hàng truyền cho ông Lâm chút kinh nghiệm: “Thật sự giận, anh ấy sẽ tự mình trực tiếp đá người ra ngoài; còn giả tức giận, ngoài miệng chỉ bảo người khác cút đi, thực ra trong lòng vẫn tốt.”
Quản gia Lâm hổ thẹn, nghĩ bụng hôm nay cậu chủ không đá cậu ra ngoài, không phải là vì bàn tay đang bị thương sao?
Quản gia Lâm không có mặt mũi mà đi vạch trần cậu.
Nhưng bản thân quản gia Lâm không phản đối sự tồn tại của Tống Hàng.
Biệt thự lạnh lẽo này, nhờ có cậu tính tình hoạt bát, mới có thêm chút sinh động hơn rất nhiều.
Tống Hàng cũng cảm thấy nơi này quá vắng vẻ.
Tống Hàng hỏi: “Chú Lâm à, anh ấy không có bạn bè hay thú cưng gì à?”
Quản gia Lâm thở dài: “Khi còn nhỏ cậu chủ từng nuôi một chú cún con, rất thích chơi đùa với nó, sau đó cha cậu chủ ghét tiếng chó sủa, bèn sai người đánh chết nó.”
Tống Hàng sững người.
Cậu không biết chuyện này, trong nguyên tác không đề cập nhiều về quá khứ của nhân vật phản diện.
Chỉ nói Lục Trì với tư cách là nhân vật phản diện, đáng tiếc anh lại quá chìm đắm trong tình yêu, nếu không thì nhóc con Mộ Dung Trọng kia cũng không phải là đối thủ của anh.
Tống Hàng biết đây là chuyện đau lòng của Lục Trì và quản gia Lâm, cũng không hỏi thêm.
Tống Hàng vỗ vai quản gia Lâm, nói: “Chú à, tôi ra ngoài một chút, có lẽ sẽ về sớm.”
Tống Hàng đi làm sim mới.
Điện thoại bị ném mất, tối qua vội vã rời đi, quên hỏi nhân viên có ai nhặt được điện thoại của mình không.
Giờ đã quay lại trang viên, cậu cũng không có cơ hội lại đến biệt thự lớn kia.
Tống Hàng tự thấy có lỗi, nghĩ muốn mua điện thoại mới, làm lại sim.
Chỉ là vừa mới làm xong sim, cậu đã nhận được cuộc gọi của Mộ Dung Trọng.
Quỷ tha ma bắt, nam chính lại chủ động gọi cho mình.
Tống Hàng nghi ngờ mà nhận cuộc gọi, chuẩn bị sẵn sàng cãi nhau với đối phương, nhưng Mộ Dung Trọng lại nói: “Tống Hàng, tôi mệt mỏi rồi, tôi cũng không muốn tìm tung tích của Tống Gia nữa, tối nay gặp nhau nói chuyện, ở khách sạn Gia Hòa.”