Chương 25

Tống Hàng do dự một lúc.

Đối phương không kiên nhẫn mà nói: “Anh còn sợ tôi đánh anh à? Bạch Lạc cũng đến, cậu ta đến, sẽ can ngăn, thực sự không được thì anh cũng kêu người đi cùng. Nếu anh có bản lĩnh thì kêu Lục Trì đi!”

Tống Hàng xoa cằm suy nghĩ kỹ: “Ông Phật như Lục Trì tôi mời không nổi, nhưng tôi sẽ tìm người đi cùng.”

Mộ Dung Trọng cười lạnh một tiếng, cúp máy.

Thật ra hắn không có lừa Tống Hàng.

Bản thân hắn và Tống Hàng vì chuyện của Tống Gia, đã kéo Lục Trì vào.

Mọi chuyện càng náo loạn càng lớn, Lục Trì cũng không phải là người tốt.

Mộ Dung Trọng bị người lớn trong nhà cảnh cáo, bảo hắn không nên vì một cô gái mà u mê không tỉnh. Ngoài miệng hắn nói là phải vì Dương Luyến Luyến, tìm Tống Gia tính sổ.

Vì trước khi Tống Gia biến mất, đã từng đẩy Dương Luyến Luyến từ trêncầu thang xuống, suýt làm hỏng khuôn mặt.

Tống Gia không thừa nhận, nói Dương Luyến Luyến vu khống cô.

Mộ Dung Trọng không tin.

Nhưng bây giờ Dương Luyến Luyến tốt bụng, cô ta nói sẽ không truy cứu nữa.

Thật ra, sau khi Lục Trì can thiệp, bọn họ cũng bắt đầu sợ.

Mộ Dung Trọng xoa ấn đường, Tống Gia biến mất đã lâu, lâu đến mức không còn chút dấu vết nào, giống như cô đã thực sự chết rồi.

Đối phương, đã chết thật rồi sao?

Mộ Dung Trọng đang lưỡng lự, theo hoàng hôn buông xuống, cuối cùng cũng đợi được Tống Hàng.

Tống Hàng cẩn thận đẩy cửa, từ khe cửa mà nhìn vào bên trong.

Mộ Dung Trọng, Bạch Lạc quả thật có mặt ở đây, trong phòng còn có một bàn đồ ăn ngon.

Bạch Lạc vẫy tay với cậu, mỉm cười gọi người: “Anh Tống, đây này!”

Tống Hàng yên tâm, thấy thái độ Bạch Lạc, đêm nay không phải bữa tiệc vây hãm.

Bạch Lạc trước giờ đối xử với cậu rất lịch sự, ngay cả cách xưng hô cũng thể hiện rõ. Ban đầu Tống Hàng còn tưởng cậu ta khách khí.

Sau này, Bạch Lạc mỗi lần gặp cậu đều rất nhiệt tình chào hỏi.

Người này thực sự không ghét mình.

Tống Hàng mỉm cười với cậu ta.

Mộ Dung Trọng ở bên cạnh Bạch Lạc mà lườm nguýt cậu: “Còn đợi chúng tôi phải mời anh vào chỗ ngồi nữa à? Nói đi, tối nay anh mang theo ai lại đây?”

Tống Hàng bước vào, lùi sang bên cạnh một bước.

Hai cảnh sát phía sau xuất trình thẻ cảnh sát, nói: “Chào buổi tối, chúng tôi là cảnh sát dân sự ở đồn cảnh sát của khu phố Hồng Tam, đặc biệt đến xử lý.”

Mặt Mộ Dung Trọng đen xì.

Một người quen cũ.

Hai cảnh sát dân sự này đã từng xử lý cuộc xung đột giữa Tống Hàng và Mộ Dung Trọng.

Tối nay Tống Hàng không yên tâm, nên báo cảnh sát tìm hai người họ.

Ban đầu không xuất cảnh, nhưng nghe Mộ Dung Trọng muốn hòa giải, bọn họ đến đây để làm nhân chứng, cũng coi như xử lý xong vụ tranh chấp dân sự.

Bọn họ còn mang theo biên bản hòa giải, yêu cầu hai bên ký tên.

Mộ Dung Trọng nghe lời khuyên trong nhà, không muốn gây thêm rắc rối, vì vậy đồng ý ký tên.

Hắn sẽ kiềm chế bản thân và những người xung quanh, không tìm đến Tống Hàng quấy rối nữa.

Cảnh sát xử lý xong, hỏi Tống Hàng: “Cậu về cùng chúng tôi, hay ở lại đây ăn tối với họ?”

Tống Hàng chuẩn bị ra về, nhưng Bạch Lạc giữ cậu lại: “Anh Tống, sau này chúng ta cũng sẽ không gặp mặt nhau nữa, cùng ăn bữa cơm cuối cùng đi.”

Tống Hàng suy nghĩ, không muốn ầm ĩ thành quá mức căng thẳng, đồng ý.

Đồ ăn là đồ ăn ngon, rượu cũng là rượu tốt.

Nhưng Tống Hàng đánh giá sai khả năng chịu đựng của mình, uống hai chén đã say khướt, may là không uống nhiều lắm, vẫn còn tỉnh táo.

Nhưng thật ra thì Mộ Dung Trọng lại uống nhiều, nói đủ thứ linh tinh, ngoài miệng thì nói ghét anh em nhà họ Tống, nhưng lại bảo Tống Gia đừng đi.

Tống Hàng không buồn để ý đến hắn, sau khi đi rửa mặt xong thì bước ra ngoài chuẩn bị về.

Đột nhiên bị người từ sau lưng ôm lấy, Mộ Dung Trọng ôm cậu, miệng luôn gọi Tống Gia.

Hắn nhầm Tống Hàng là em gái.

Chỉ vì hai người có nét mặt giống nhau.

Tống Hàng say không nghĩ sẽ nôn, nhưng giờ bị hắn ôm thì lại rất muốn nôn ra.

“Buông tôi ra!” Tống Hàng vùng vẫy mà thoát ra được, ở trước mặt Bạch Lạc đang chạy tới giúp, cậu quay lại hung hăng đá Mộ Dung Trọng một cái.

Tống Hàng sờ cổ bị hôn, chửi một câu: “Đồ đồng tính luyến ái chết tiệt, cút qua một bên đi.”

Tống Hàng là trai thẳng, lại là trai thẳng bị một loạt sự việc ầm ĩ mà khiến cho ghét cộng đồng người đồng tính.

Thường ngày cậu kìm nén, lúc này không nhân nhượng Mộ Dung Trọng.

Uống say là có thể hôn đàn ông, Tống Hàng tự nhận mình cho dù say cũng không làm được.

Bạch Lạc bị cú đá của Tống Hàng dọa, vội vàng chạy tới xem Mộ Dung Trọng có sao không: “Anh Tống, anh mà đá hỏng cậu ta, sự việc sẽ nghiêm trọng.”

Tống Hàng quay người định đi, Bạch Lạc ở sau lưng gọi: “Anh Tống, anh bỏ số điện thoại tôi ra khỏi danh sách đen!”

Tống Hàng vừa nghe, liền chạy mất.

Chặn hết, tất cả đều chặn sạch.

Tống Hàng chạy ra khỏi nhà hàng, đứng bên đường gọi taxi, nhưng quá muộn, cậu chờ mấy phút vẫn không thấy taxi nào.

Tống Hàng lại sợ Mộ Dung Trọng đuổi theo trả thù, vội vàng men theo đường lớn đi về phía đối diện.