Chương 23

Lục Trì vốn định thoát trò chơi nhưng không hiểu sao lại hỏi một câu: "Hắn chửi em, em không sợ hãi hay buồn sao?"

Vợ trả lời: "Em tức chết được!!! Nhưng anh không phản bác gì cả!!! Em thật sự nhìn không được!!! Sao anh lại ngốc như vậy!!!!!"

"Gần đây cả trò chơi lẫn cuộc sống của em đều khong tuận lợi, sau này anh đang nhập, em sẽ dẫn anh đi làm quen!"

Rồi sau đó, Lục Trì mới đồng ý lời hẹn của cô.

Cũng từ đó, hai người mới biết tin tức của đối phương.

Lục Trì nhấp một ngụm rượu, vợ không phòng bị, hai ba ngày lại nói cuộc sống ngoài trò chơi của mình.

Lục Trì không nhịn được cười khẽ.

Người đàn ông bình thường vốn ít cười, lúc này khi nói về người yêu của anh, khuôn mặt lộ rõ vẻ hạnh phúc, khiến một số khách có ý tứ với anh đỏ mặt.

Lục Trì trong bữa tiệc ôn lại quá khứ, cho đến khi nhân viên phục vụ đến báo Tống Hàng bị Mộ Dung Trọng đuổi chạy.

Nhân viên cung kính đưa điện thoại bị rơi của Tống Hàng ra trước mặt anh.

"Đây là điện thoại của ngài Tống đã làm rơi."

Lục Trì nhận lấy điện thoại, thấy màn hình đã vỡ nứt.

Lục Trì nhíu mày, anh chợt nghĩ có thể Tống Hàng sẽ khóc lóc như lúc say rượu, dù sao thì cũng không có tiền mua điện thoại mới.

Lục Trì cầm điện thoại, nghĩ chắc điện thoại cũ có nhiều dữ liệu quan trọng, tự mình tìm người sửa trước đã.

Không được thì tặng cho cậu ta cái mới vậy.

Lục tổng sải bước đi tới hướng Tống Hàng đã chạy xa, gân xanh trên trán nổi lên, khóe miệng co giật, suốt hơn 20 năm sống theo quy củ, cũng chưa từng gặp loại chuyện nào ấu trĩ như thế này.

Nếu là anh, anh tuyệt đối sẽ cho Mộ Dung Trọng một quyền.

Mộ Dung Trọng có thể bám theo Tống Hàng, mà không sợ gặp rắc rối.

Nói thẳng ra là bắt nạt kẻ yếu.

Thằng nhóc Mộ Dung Trọng này thấy Tống Hàng từ nhỏ ba mẹ ly dị rồi qua đời, không có bạn bè thân thích giúp đỡ, nhà lại nghèo, đã hình thành tính cách sợ hãi không dám gây sự.

Nói chung, sự tự ti ẩn trong xương tủy của Tống Hàng, khiến Mộ Dung Trọng ngày càng quá đáng.

Trong khi Mộ Dung đối đầu Lục Trì...

Lần trước Lục Trì gặp Mộ Dung Trọng phá phách ở tang lễ, liền chạy tới đá bay hắn, còn túm đầu đập mạnh vào tường.

Lục Trì nhíu mày, nói ra thì, một vài chi tiết nhỏ trong tính cách Tống Hàng rất giống người vợ trong trò chơi của anh.

Chính là rất dễ thân thiết với mọi người. Nhưng chỉ nói chuyện rôm rả với người quen.

Không lẽ đây chính là điểm chung của hai anh em?

Lục Trì đưa ly rượu cho nhân viên, nhờ cậu ta mang đi.

Anh phải đi giúp đỡ anh vợ của mình.

Chính lúc Tống Hàng tuyệt vọng, không xa vang lên tiếng bước chân, nhìn kỹ, Lục Trì đang đứng dưới gốc cây nhìn anh.

Vẻ mặt phức tạp kỳ lạ, nghiến răng nói: "Cậu có thể cho tôi biết, cậu đang làm gì không?"

Lục tổng hai mươi mấy năm sống trong khuôn phép, thực sự đã bị Tống Hàng trêu chọc không ra hình dáng.

Trước giờ anh không dám nghĩ có ngày phải giải quyết chuyện Tống Hàng leo cây không dám xuống.

Tống Hàng hớn hở nhìn Lục Trì trên cây, mặc dù lắp bắp, nhưng vẫn nhanh chóng giải thích rõ nguyên nhân, nói: "Lục tổng, mau tìm người mang thang lên, cành cây sắp gãy rồi."

Tống Hàng dùng thủ đoạn trêu trọc đàn ông trong trò chơi, giọng điệu uyển chuyển cầu xin: "Lục tổng tốt, em rể tốt, mau cứu tôi, tôi sợ độ cao lắm."

Lục Trì hít sâu một hơi, thầm nghĩ sợ độ cao còn trèo lên cây!

Nhưng câu nói em rể tốt của Tống Hàng khiến Lục Trì rất vui.

Anh vừa rút điện thoại ra gọi, đuôi mắt liếc thấy Tống Hàng hụt chân, ngã xuống.

"Cẩn thận!"

Cơn đau mà Tống Hàng tưởng tượng khi bị ngã xuống đất đã không xuất hiện, nhưng thay vào đó, cậu lại rơi vào vòng tay ấm áp.

Mùi nước hoa nhẹ nhàng trên quần áo của người đàn ông xộc vào mũi.

Tống Hàng bị kí©h thí©ɧ đến run rẩy, sau đó mở mắt ra.

Người đàn ông với vẻ mặt rất khó coi mà nhìn cậu chằm chằm, giống như ác quỷ, muốn xé nát túi da của cậu.

Tống Hàng biết mình gây phiền toái cho đối phương, nên khen anh hai câu: “Em rể tốt, chắc em gái tôi ở dưới địa ngục nhất định sẽ rất biết ơn anh.”

Khóe miệng Lục Trì hơi run rẩy, trán chảy mồ hôi lạnh, cánh tay phải truyền đến trận đau nhức dữ dội.

Theo kinh nghiệm, cánh tay có thể bị gãy xương hoặc nứt xương.

Lục Trì nuốt nước bọt, rên khàn khàn, sau khi đặt Tống Hàng xuống, anh nói khẽ: “Tôi tin bà xã tôi ở trên thiên đường.”

Tống Hàng: ?

Tống Hàng không phản ứng kịp.

Khi hiểu ra, cậu nghĩ thầm trong bụng: yêu mù quáng không chữa trị được.

Nữ chính ở địa ngục hay thiên đường thì đều không quan trọng.

Dù sao cô cũng ở nước ngoài.

*

Lục Trì vì cứu Tống Hàng mà cánh tay bị thương, đối với Mộ Dung Trọng mà nói, việc này càng gây náo loạn lớn.

Sản nghiệp sở hữu của Lục Trì tập trung vào công nghệ thông tin, khoa học kỹ thuật thông minh, Những sản nghiệp thuộc sở hữu lại tiếp tục mở rộng sang lĩnh vực giải trí.

Trong khi đó, nhà Mộ Dung là công ty truyền thống về bất động sản.

Chỉ là gần đây mới xảy ra thị trường bong bóng bất động sản, nhà Mộ Dung đang tìm cách chuyển đổi, sau đó nhận các đơn đặt hàng lớn để duy trì dòng tiền và vốn luân chuyển bình thường.

Nơi duy nhất hai nhà gặp nhau, chính là việc nhà Mộ Dung đang đấu thầu một khu đất.