Chương 20

Lục Trì gọi họ là người trẻ tuổi cũng không tệ.

Mộ Dung Trọng và Tống Gia cùng thế hệ đều là 22 tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học, đang ở tuổi đẹp nhất.

Tống Hàng mới 24 tuổi.

Nhân vật phản diện Lục Trì hơn Tống Hàng 4 tuổi.

Nghĩa là hơn Mộ Dung Trọng 6 tuổi.

Đổi lại một chút, năm 16 tuổi Lục Trì tiếp quản tập đoàn gia đình, lúc đó Mộ Dung Trọng còn đang học lớp 4.

Lục Trì từ nhỏ đã là con nhà người ta.

Mộ Dung Trọng bình thường nhìn thấy anh cũng phải ganh tị.

Việc tang lễ lần trước, Mộ Dung Trọng chính là ăn nhục dưới tay Lục Trì.

Bằng không theo tính cách coi thường mọi người của Mộ Dung Trọng, không tin Tống Gia chết, hắn sẽ gây sự lớn ở đám tang.

Tống Hàng tiếp tục nói: "Mộ Dung Trọng cứ ép tôi nói ra tung tích của em gái, nhưng tôi không biết, hắn ta liền sai người dạy dỗ tôi."

Nghĩ tới đây, Tống Hàng cười khổ một tiếng.

Thực ra Mộ Dung Trọng không phải ngày nào cũng nghĩ đến việc dạy dỗ mình, chỉ mấy ngày trước thôi.

Sau đó là đám chó săn của hắn ta gây sự.

Dù sao dùng biện pháp khi dễ Tống Hàng, đi lấy lòng con nhà tập đoàn Mộ Dung, đơn giản là việc mua bán thua lỗ.

"Cửa hàng hoa bị đập phá vài lần, tôi báo cảnh sát cũng đã xử lý qua, đối phương không muốn làm lớn chuyện cũng chịu hòa giải bồi thường tiền."

Nhưng một cửa hàng hoa thường xuyên xảy ra chuyện, làm sao có thể thu hút nhiều khách chứ?

Ngay cả khách quen cũng không muốn đến nữa.

Lục Trì nhắm mắt, cười lạnh: "Tôi hiểu rồi, chuyện nhỏ."

Lục Trì đặt tài liệu xuống, nói: "Cậu trốn tránh mãi cũng không phải cách, tôi nghĩ, cậu nên đi gặp một số người."

Tống Hàng nhét một cái bánh bao vào miệng, ngơ ngác ngẩng đầu, chớp mắt nhìn Lục Trì đối diện.

Ai cơ?

Lục Trì nhìn về phía quản gia Lâm, vươn tay kẽ ngoắc nhẹ hai cái: " Chú Lâm, đặt may cho cậu ấy một bộ lễ phục."

"Tối mai cần dùng."

Tống Hàng ngây ngẩn cả người.

——

Tiệc kỷ niệm 50 năm ngày cưới của một đôi vợ chồng già ở một tập đoàn nào đó trong thành phố A.

Mời không ít quan chức và người giàu có, đồng thời cũng có một số người muốn lôi kéo quan hệ cngx muốn tới mượn cớ nhờ vả.

Dù thân phận của đôi vợ chồng chủ tiệc cao quý, nhưng tối nay một số người tới đây chỉ vì một vị khách.

Trước đài phun nước khổng lồ, đường lớn nơi chào đón khác dừng một chiếc xe sang màu đen.

Nhân viên tiếp tân mở cửa xe, người đàn ông bước xuống, ánh hoàng hôn rọi lên khóe mắt.

Biệt thự trên đỉnh núi, khi đêm xuống, nhiệt độ hạ thấp.

Bên ngoài trang phục tinh xảo khéo léo của người đàn ông lại khoác thêm một chiếc áo màu đen dài, anh thoải mái là tốt nhất.

Với sự xuất hiện của anh, tất cả khách mời trên bãi cỏ đều vô thức nhìn về phía anh.

Tiếng ồn ào chợt im bặt.

Có người kinh ngạc trừng to mắt.

Lục Trì tới?

Lục tổng sao lại tham gia kiểu bữa tiệc như này?

Trong giới kinh doanh có câu nói đùa, ngàn vàng khó mua lãng tử quay đầu, ngàn vàng khó mua Lục Trì lộ diện.

Cách lần trước Lục Trì tham gia bữa tiệc chính thức, vẫn là nửa năm trước, Lục Trì tham dự sinh nhật ông ngoại của mình.

Có cô gái nhìn thấy Lục Trì, có chút mềm lòng hướng tới, nói với bạn bè: "Lục tổng tới một mình? Nếu không có bạn gái, nói không chừng tôi có thể thử xem."

"Cậu không muốn sống nữa à, dám nhòm ngó tới Diêm Vương?" Người bạn nhắc nhở cô, "Lục Trì không phải là người tốt."

"Thử xem."

Cô gái ngẩng đầu, vén tóc.

Những người cùng suy nghĩ như vậy đều mong chờ Lục Trì bước vào, tự mình lên tiếp cận Lục Trì.

Mọi người hớn hở chờ đợi, nhưng lại thấy Lục Trì quay người nhìn vào trong xe.

Trong xe còn người sao?

Lục Trì dẫn theo người nữa?

Mọi người kinh ngạc.

So với vừa rồi lại càng tò mò hơn, đều vươn cổ nhìn sang bên cạnh.

Theo hướng mọi người nhìn, từ chiếc xe sang trọng của Lục Trì bước ra một thanh niên xinh đẹp nhan sắc tinh xảo.

Đối phương có phần e ngại, đưa mắt nhìn xung quanh, thấy mọi người đều nhìn mình, xấu hổ cười cười, mặt tái nhợt, ôm miệng muốn nôn.

Lục Trì đỡ lấy cậu ta, Tống Hàng trong người nôn nao.

Ọe —

Từ biệt thự lái xe lên núi, quanh co khúc khuỷu, cộng với hôm qua say rượu, dẫn tới Tống Hàng bị say xe...

Trong phòng nghỉ của biệt thự, Mộ Dung Trọng cầm một ly rượu đỏ rót vào miệng, nữ minh tinh xinh đẹp Dương Luyến Luyến bên cạnh xem tin nhắn điện thoại, an ủi hắn: "Mộ Dung Trọng, anh đừng uống nữa, người ta nói Lục Trì tới rồi."

Đứng bên cạnh một chàng nghệ sĩ mảnh khảnh, giọng nói dịu dàng: "Anh tìm không thấy Tống Gia nữa à? Đừng tìm nữa được không?"

Mộ Dung Trọng liếc anh ta một cái, khó chịu nói: "Không được, trước khi mất tích cô ta còn đẩy Luyến Luyến một cái, suýt làm Luyến Luyến hủy dung, món nợ này nếu tôi không tìm ra cô ta để xử lý, thì anh trai cô ta cũng đừng nghĩ thoát."

Nhà âm nhạc gia Bạch Lạc thở dài, lướt qua Dương Luyến Luyến một cái.

Bạn tốt của hai người là Dương Hành đứng ra hòa giải: "Anh em một nhà mà, vì một cô gái mà bất hòa làm gì? Thế này đi, Mộ Dung Trọng, tôi giúp anh tìm anh trai Tống Gia, rồi hỏi ra nơi ở của cô ta."