Chương 15

Lục Trì liếc nhìn cậu: "Chuyện gì?"

Tống Hàng cọ tay: "Nếu anh muốn sửa vườn hoa, ngoài trồng bằng hạt giống, còn có thể nhổ cây non để trồng. À, tôi có mở tiệm hoa, có nguồn hàng rẻ, đều là hàng chất lượng tốt."

Vườn hoa lớn như vậy, nếu cậu thầu được công trình này, tuyệt đối có thể kiếm được rất nhiều tiền!

Lục Trì định từ chối, chỉ thấy Tống Hàng nhíu mày, thảm thiết nói: "Nếu em gái ở thiên đường thấy được anh trai và người yêu cùng trông một vườn hoa, chắc chắn sẽ cảm thấy rất vui."

Lục Trì hơi do dự rồi đồng ý.

Tống Hàng vui mừng ôm anh một cái, vỗ vai anh, xoay người liền gọi điện thoại cho Tiểu Vương.

Chiều hôm đó, hai người gọi điện liên tục, tìm cách liên hệ nhà cung cấp, vận chuyển cây non lại đây.

Lục Trì thuê khoảng 100 công nhân đến bắt đầu làm, hôm nay một phần hố hoa đã được đào xong, có thể trồng xuống.

Hiệu suất thật nhanh.

Ngoại ô thành phố A có không ít trung tâm gieo trồng hoa tươi.

Tống Hàng dựa theo thiết kế của Lục Trì, trước tiên chuyển một lô cây non tới, đều còn mang theo đất.

Số lượng cần quá lớn nên khi hoa vận đến đã là chiều tối, trời âm u, sắp mưa to.

Tống Hàng lo lắng: "Cây mang theo đất có thể trồng xuống hố, nhưng cây trong chậu đều đang nở nụ, không thể để nước mưa đánh."

Đến thời điểm hoa lại lớn lên, cánh hoa cũng không chịu nổi bị nước mưa cuốn đi mất.

Tống Hàng dầm mưa chỉ đạo người khiêng hoa vào nhà kho nhỏ mới dựng trên sân biệt thự.

Vì hầu hết một trăm công nhân đều đã tan làm, chỉ còn lại vài người.

Nhóm người này khiêng hoa chắc chắn không kịp.

Tống Hàng sốt ruột, không cầm ô, cũng không rảnh mặc áo mưa, chạy ra ngoài mưa khiêng hoa.

Mãi khi khiêng xong, hầu hết chậu hoa đều ổn, chỉ riêng Tống Hàng lại ướt như con gà rớt vào nồi canh.

Dù cuộc sống khó khăn, nhưng Tống Hàng vẫy tay tiễn Tiểu Vương và chủ vườn ươm đi một cách vui vẻ.

Ánh mắt hạnh phúc của cậu như thể vừa trúng xổ số 500 vạn vậy.

Lúc này, Lục Trì ở phòng làm việc tầng hai bận rộn cả một buổi trưa mới chợt nhìn qua cửa sổ thấy cảnh tượng đó.

Trong hình ảnh, chàng trai ướt sũng quỳ trước những chậu hoa, cười tươi đếm từng cái một.

Khi đếm đến chậu cuối cùng, cậu ôm lấy cây lan, nhảy lên vui sướиɠ rồi hôn lên nó một cái.

Tống Hàng đứng ở chỗ đất trống giữa đống chậu hoa, trong màn mưa, cậu thấy Lục tổng đứng bên cửa sổ nên vẫy tay chào hỏi.

Cậu cười tươi, đôi mắt tinh xảo cong như trăng lưỡi liềm.

Lục Trì nghĩ nếu vợ còn sống, chắc chắn cô ấy cũng sẽ đứng trong vườn hoa, mỉm cười vẫy tay chào anh.

Lục Trì giật mình, xoay người kéo rèm cửa sổ lại.

Bối rối.

Chính anh lại tưởng tượng cảnh Tống Hàng vẫy tay ảo tưởng thành hình ảnh của vợ mình.

Khi Lục Trì đi xuống, Tống Hàng đang tính tiền công.

"Mỗi cây lãi năm mao đến hai tệ, hôm nay mua tổng cộng hai nghìn cây giống, trừ chi phí nhân công, mình vẫn còn được khoảng hai nghìn."

Mỗi lần nhớ đến, Tống Hàng lại phải chửi thầm trong lòng kim chủ nhà mình.

Con trai ông hào phóng hơn ông nhiều.

Lúc Tống Hàng đang vui thì điện thoại reo, là Tiểu Vương gọi.

"Có chuyện gì vậy, Tiểu Vương?" Tống Hàng hỏi một cách rạng rỡ.

Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên mặt cậu dần tắt ngúm. Mồm há hốc không nói nên lời.

Tiểu Vương nhìn cửa hàng hoa đổ nát, không cầm được nước mắt: "Anh Tống, Mộ Dung Trọng lại đến phá hoại cửa hàng, không ít hoa đã bị đập hư."

Lại là Mộ Dung Trọng làm.

Nam chính không tìm thấy Tống Gia, mấy hôm nay cũng không tìm được Tống Hàng – người biết Tống Gia đang ở nơi nào, nên dùng cách này để trút giận ép buộc.

Tống Hàng im lặng rất lâu.

Tiểu Vương hơi sợ: "Anh Tống, anh không sao chứ? Anh hãy nghĩ thoáng đi, hắn chỉ phá hoa của chúng ta thôi, ngày mai em sẽ đi mua thêm."

Một lúc sau, Tiểu Vương nghe Tống Hàng nói chán nản: "Hay là cửa hàng tạm đóng cửa đi."

Chủ cửa hàng phải đấu tranh tư tưởng rất lớn mới nói ra quyết định đó.

Tiểu Vương do dự: "Nhưng, cửa hàng hoa... là của bố mẹ anh để lại mà."

Tiểu Vương biết Tống Hàng bỏ ra rất nhiều công sức mới có thể mua lại cửa hàng này.

Bây giờ không muốn mở cửa, người đau khổ nhất chắc chắn là Tống Hàng.

Tiểu Vương nghe Tống Hàng nói, thanh âm của cậu phát run, nói muốn đóng cửa hàng.

Tiểu Vương an ủi ông chủ: “Anh Tống, anh xem, hôm nay chúng ta kiếm lời không ít đâu.”

Tống Hàng siết chặt di động, đôi mắt bị nước mưa xối đến đỏ hồng.

Đúng là vì kiếm lời không ít cho nên mới càng đau khổ.

Ngày thường, cậu bị Mộ Dung Trọng truy đuổi muốn biết nơi ở của Tống Gia, chỉ cảm thấy bản thân chờ một chút, lại chờ thêm chút nữa rồi mọi chuyện đều sẽ biến hoá theo chiều hướng tốt.

Dù không có hi vọng vẫn tin hi vọng đó tồn tại.

Mà hiện tại, ở thời điểm cậu vui vẻ nhảy nhót, thì Mộ Dung Trọng lại tìm tới cửa hàng phá hoại, như tạt chậu nước lạnh vào đầu cậu.

Kiếm được tiền, sinh hoạt dần tốt lên, nhưng vẫn không có cách nào thoát khỏi móng vuốt.

Tiểu Vương im lặng rất lâu, nói: "Em nghe lời anh, anh hãy suy nghĩ thêm đi."

Tống Hàng cúp máy, càng nghĩ càng tủi thân, một bên lấy khăn lông lau tóc, bên kia lại lau nước mắt.

Không cầm được nước mắt, không hề có khí phách đàn ông.