"Cậu có thể nói cho tôi biết, cậu đang làm gì không?" Lục Trì nằm trên giường nhìn lên chàng trai đang dán băng vết thương trên trán nhảy lên giường.
Ban đầu, anh còn nghĩ Tống Hàng to gan lớn mật quyến rũ ba anh sẽ không được lợi gì, rõ ràng mới chuyển sang câu dẫn mình.
Nhưng Lục Trì liếc nhìn thoáng qua, liền thấy Tống Hàng còn đang nói chuyện qua điện thoại với người đàn ông có tên là "Chú Lục".
Bây giờ mấy người đồng tính đều to gan đến thế sao?
Tống Hàng tuyệt vọng muốn chết.
Chú Lục à, người đàn ông trên giường này cũng là chú chuẩn bị cho tôi sao?
Ông Lục cũng không ngờ Lục Trì lại ở trong biệt thự này.
Cả ba đều im lặng.
Trong sự hỗn loạn, Tống Hàng không cẩn thận chạm vào nút cúp máy.
Không khí bỗng chốc lâm vào yên lặng.
Giờ lại càng yên tĩnh.
Tống Hàng là kẻ thức thời, nhảy khỏi giường, đem mọi chuyện giải thích sơ qua.
Lục Trì nhíu mày, anh ở trần ngồi trên giường, tức giận khiến gân xanh trên trán nổi lên, cánh tay săn chắc chỉ ra ngoài: "Cút đi."
"Hay là cậu..." Lục Trì tiếp tục: "Muốn tôi ném cậu ra ngoài."
Tống Hàng thầm nghĩ, vậy cũng không được.
Cậu thử nói: "Ba anh có nhà khác không? Tôi tới đấy ở."
Cậu thực sự không còn chỗ để đi.
Nhà mà cậu thuê trước đây đã trả lại cho chủ cũ rồi.
Nếu Lục Trì có thể từ biệt thự dọn đến trang viên này, thì hẳn là nhà họ Lục vẫn còn bất động sản khác.
Lục Trì nhìn ánh mắt đầy hy vọng của Tống Hàng, cười nhạt: "Trang viên này là bất động sản cuối cùng của ông ấy ở trong nước, nhưng sắp sửa sang tên cho tôi rồi."
Cho nên nhà họ Lục có, Lục Trì có, nhưng kim chủ bảo nuôi cậu thì lại không.
Tống Hàng thấy Lục Trì đứng dậy, không mặc áo, có vẻ như muốn đi lấy nước uống.
Tống Hàng gấp gáp nắm tay anh: "Lục tổng à, chưa sang tên mà, nhà này vẫn của chú Lục. Chú Lục cho tôi ở một thời gian, tôi thực sự hết tiền rồi, tôi có thể làm việc, anh thiếu người làm vườn không? Tôi có cửa hàng hoa, tôi biết làm vườn!"
Lục Trì ghét bỏ gỡ tay ra: "Tống Hàng, tôi chỉ vì mặt mũi Tống Gia mà đối xử tốt với cậu."
Anh nhướn mày, túm lấy cằm thanh niên trước mặt, siết mạnh đến đau đớn: "Nếu không, tôi đã ném cậu xuống biển làm mồi cho cá."
Lưng Tống Hàng lạnh toát.
Cậu không nghi ngờ Lục Trì có làm thật hay không.
Trong nguyên tác, mặc dù có miêu tả về Lục Trì, nhưng cũng chỉ là miêu tả thuộc tính liếʍ cẩu đáng thương, nhưng một mình anh ta, dám đối đầu với Mộ Dung Trọng tuổi trẻ nóng tính cố chấp, còn từng một lần thành công giam cầm Tống Gia, lấy danh nghĩa yêu mà bắt nhốt cô trong căn biệt thự của anh.
Sự biếи ŧɦái của phản diện còn tồi tệ hơn Mộ Dung Trọng nhiều.
Nếu Mộ Dung Trọng chỉ làm những chuyện nhỏ nhặt như đến đồn cảnh sát để làm ầm lên.
Thì những chỗ không được viết trong truyện, Lục Trì trong quá trình theo đuổi bà xã đã chạy ào trên con đường phạm tội.
Chỉ vì Tống Gia là nữ chính trong truyện Mary Sue, nên khi cô báo cảnh sát, Lục Trì liền gián tiếp giam lỏng cô.
Đáng lẽ, Lục Trì và Tống Hàng nên cùng nhau ăn cơm tù thơm phức mới đúng.
Ở trong tù hối cải làm người mới, khiến con người ta tỉnh ngộ.
Quả thật, không phải vô duyên vô cớ mà Tống Hàng trở thành tên lừa đảo phải ăn cơm tù. Lúc này, não Tống Hàng bừng sáng, nhanh trí nghĩ ra một kế hoạch tinh quái. Cậu sẽ lợi dụng tên tình địch Mộ Dung Trọng, để kích động Lục Trì.
Kẻ thù của tình địch là bạn.
Môi Tống Hàng lắp bắp, mở ra rồi khép lại, khóe mắt đỏ hoe, nghẹn ngào một tiếng: "Lục tổng, tôi biết anh ghét tôi, nhưng tôi bị Mộ Dung Trọng ép buộc không còn cách nào, mới tìm đến cha anh. Nếu không có Mộ Dung Trọng..."
Tống Hàng kéo xuống một mặt dây chuyền nhỏ bằng ngọc từ cổ, loại ngọc không tốt lắm, không trong cũng không lạnh, miễn cưỡng xem như là loại ngọc mềm, hình dáng giống như hai chiếc lá dương liễu dài xoắn vặn vào nhau.
"Lục tổng, mời anh xem thử thứ này!" Tống Hàng dâng nó ra như báu vật.
Lục Trì cau mày.
Tống Hàng đau khổ nói: "Em gái tôi đã được mai táng, đây là một phần tro cốt của em ấy, tôi lấy nó để làm thành đá tro cốt, nhờ thầy phong thủy khai quang. Mộ mã xa xôi, tôi sợ em ấy cô đơn nên muốn để em ấy luôn bên mình."
Toàn thân Lục Trì run lên, lùi lại một bước.
Có thể thấy được thứ đồ chơi này có ý nghĩa rất lớn với anh.
Tống Hàng thấy không khí vừa đúng, mới bất bình căm phẫn nói: "Nhưng Mộ Dung Trọng hay tin ấy, một mặt hắn ép tôi thừa nhận em gái vẫn còn sống và nói ra nơi ở của em ấy, mặt khác lại điên cuồng đòi lấy mặt dây chuyền này."
"Tôi nửa đêm chạy tới đây, chính là để tránh sự truy tìm của hắn. Nếu anh đuổi tôi đi, mặt dây này sẽ thuộc về hắn."
Tống Hàng nói tới đây, lau nước mắt giả bộ thương tâm của mình.
Thực ra chiếc vòng cổ này là lúc còn nhỏ, cả gia đình bốn người đi chơi với nhau, cậu nhìn thấy nó ở một gian hàng nhỏ, lúc đó bố mẹ còn chưa ly hôn nên đã mua cho cậu.
Không đáng giá bao nhiêu.
Nhưng sau màn thổi phồng của Tống Hàng, nó đã tăng lên một tầm cao không thể chạm tới.