“Ngu Tranh! Nếu chàng d.á.m đặt tên cho Tín ca nhi là Muội Muội, ta nhất định sẽ liều m.ạ.n.g với chàng!”
Lời này vừa nói ra não ta đã trống rỗng. Bất tri bất giác, ta ở trước mặt nam nhân này đã thả bay đến như vậy.
Những lời đanh đá này, đổi lại là ta của 18 năm trước có mơ cũng không thể tưởng tượng được sẽ phát ra từ miệng ta.
Sau khi kinh ngạc qua đi, ta xấu hổ cúi đầu, ôm Bảo Châu vào ngực chạy trốn vào trong phòng.
Phía sau lưng truyền đến tiếng cười không kiêng nể gì của người nào đó, ta càng thêm xấu hổ và giận dữ vô cùng.
Yêu Ngu Tranh là một chuyện rất dễ dàng.
Diện mạo của hắn không phải là loại hình trắng nõn gầy yếu thịnh hành ở kinh đô đương thời. Dáng người của hắn là điển hình của võ tướng, cơ bắp cuồn cuộn, lời nói và cử chỉ của hắn không hề hào hoa phong nhã. Cũng không biết hắn làm sao có thể cùng vị phụ thân thư sinh của ta trò chuyện vui vẻ vô cùng.
Hắn kiên nhẫn tinh tế đối với con của chúng ta, cũng vô cùng kính trọng che chở ta.
Có thể ban đầu ta cảm thấy hắn không đem ta để trong lòng, chỉ đối xử với ta như mẫu thân của hài tử. Nhưng ở chung lâu ngày, ta tin tưởng ở trong lòng hắn ta cũng không đơn giản chỉ là vương phi của hắn, mẫu thân của hài tử của hắn.
Ở trên triều đình, thái tử càng ngày càng thêm kiêu ngạo.
Sau khi quan viên nhà nghèo đầu năm đồng loạt dâng sớ giải vây cho Yến Vương, thế gia rốt cuộc nhìn thẳng vào thế lực của bình dân trong triều, liên tiếp ra tay muốn hạ bệ quan viên xuất thân bình dân.
Ở trước mặt hoàng thượng, các thế gia không chiếm được thế thượng phong, bởi vậy càng thêm chân thành biểu lộ sự ủng hộ dành cho thái tử. Nhất thời, danh vọng của thái tử trong triều cực cao.
Yến Vương ngược lại vô cùng bình tĩnh ổn định. Giống như hắn hoàn toàn không biết gì về mưa gió sắp tới, lưu loát dứt khoát nộp lên quân quyền, sau đó không hề duỗi tay quan tâm đến chính sự. Mỗi ngày ở vương phủ chơi đùa cùng nhi tử khuê nữ, thường mang theo ta cải trang đi trên đường tìm hàng quán ăn ngon.
Tháng ngày trôi qua so với khi ta còn ở khuê trung càng thêm nhẹ nhàng hạnh phúc.
“Phu quân, chàng hồi kinh chưa đến nửa năm mà thôi, sao lại béo lên nhiều như vậy?”
“…”
“Sao chàng không ăn nữa?”
“Đây là chân vịt nướng nàng gọi.”
“Ta ăn không nổi nha.”
“…”
“Phu quân, chàng tốt quá.”
———
Hai đứa nhỏ tuy là long phượng thai, nhưng càng lớn càng có thể nhìn ra sự khác biệt giữa bọn họ cả về tính cách lẫn vẻ bề ngoài.
Bảo Châu dù là diện mạo hay tính cách đều giống Ngu Tranh, chỉ cần một chút việc không hài lòng cũng khóc lóc làm ầm ĩ.
Tín ca nhi diện mạo giống ta, tính cách lại không biết giống ai, ngây ngốc gặp ai cũng cười.
Hai đứa nhỏ càng ngày càng lớn, ta ôm một đứa cũng mệt hết sức, may mắn Ngu Tranh lực tay khỏe vô cùng, mỗi tay ôm một đứa chơi cử tạ.
Mới đầu ta còn bị bọn họ dọa sợ đến đổ mồ hôi lạnh, sau này nhìn hai đứa nhỏ ngày nào không cùng Ngu Tranh chơi như vậy sẽ khó chịu, chỉ đành mặc kệ bọn họ.
Ngu Tranh đối với hai đứa nhỏ có thể nói là sủng ái vô cùng. Tuy năm đó ta là nữ hài duy nhất trong nhà cũng chưa có được tình thương của cha tinh tế chu toàn như vậy.
Cũng may Ngu Tranh tuy sủng ái bọn nhỏ nhưng còn chưa đến nỗi mù quáng. Mỗi khi hai đứa nhỏ n.g.ủ rồi, hắn sẽ kéo tay ta nhìn hai tiểu bảo bối nằm trên giường.
“Nàng nói diện mạo của hài tử sau này có thể thay đổi hay không?” — Oai phong lẫm liệt Yến Vương điện hạ mặt ủ mày chau.
Ta mặc kệ tên phụ thân này, không có việc gì nên cố tình tìm việc. Nhưng tay hắn thật sự ấm áp vô cùng, ta có chút không muốn rút ra, đành phải không nói lời nào cùng hắn nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ.
“Diện mạo của Tín ca nhi có phải quá tinh xảo hay không? Nam hài tử trưởng thành như vậy có vẻ không tốt lắm…” — Lão phụ thân rầu rĩ tưởng chừng muốn đem diện mạo của hai đứa nhỏ hoán đổi.
Ta hít một hơi, vừa tính phản bác gu thẩm mỹ hẹp hòi của hắn, lại nghe thằng nhãi này vui mừng cảm khái: “Vẫn là diện mạo của Bảo Châu tốt, anh khí giống ta!”
Tay ngươi chính là một cái lò sưởi, lão nương hôm nay dù thế nào cũng phải ném ngươi ra!
“Phu nhân, nàng nói xem vì sao đồng dạng n.g.ũ quan ở trên mặt nàng lại đẹp đến như vậy?” — Lò sưởi dời mắt khỏi hài tử, chuyên chú nhìn chằm chằm mặt ta.
Này… Ai có thể kháng cự được cơ chứ!
Tay ta rốt cuộc cũng không thể rút ra.