Bắc Sơ giật mình, ngón tay cô đang nắm gối bỗng từ từ siết chặt.
“Chẳng hạn như…” Phó Hành Châu không để ý tới động tác căng thẳng của Bắc Sơ, anh chợt nở một nụ cười đầy khó hiểu: “Chuyện tối hôm đó ai nên chịu trách nhiệm?”
Chịu trách nhiệm?
Ba chữ này đột nhiên đè nặng lên tâm trí Bắc Sơ, các đầu ngón tay lúc này đã trở nên trắng bệch, sống lưng cũng cứng đờ thành một đường thẳng.
Bây giờ Bắc Sơ ước mình có thể quay ngược thời gian và tự tát mình để ngăn cản sự việc vào nhầm phòng xảy ra vào năm năm trước.
Ai kêu mi không biết xấu hổ, ai kêu mi nửa vời nhượng bộ?
Phó Hành Châu thay đổi tư thế ngồi xuống, đôi mắt anh lấp lánh chứa đầy ý cười: "Dù sao năm đó cũng là đêm đầu tiên của anh, Bắc Sơ, chẳng lẽ em đã quên ngày đó anh nói gì rồi sao?"
Lông mi Bắc Sơ khẽ động đậy, cô cố gắng tránh ánh mắt sâu thẳm của Phó Hành Châu: "..."
Tất nhiên là cô nhớ.
Đêm đó, cô được Phó Hành Châu kéo vào phòng, sau khi cửa đóng lại, cô cảm thấy thế giới trước mắt mình như quay cuồng, sau đó vai cô liền bị người ta ép vào cửa.
Tầm mắt tối sầm, hơi thở nồng nặc mùi rượu của người đàn ông quanh quẩn trước chóp mũi cô, người nọ áp đảo ôm lấy cô, giọng nói khàn khàn đầy kiềm chế: “Nếu em còn không chịu rời đi thì hậu quả em tự gánh vác đấy nhé.”
Và cô quả thực đã không rời đi
Dưới mùi rượu nồng nặc và sự ích kỷ ghê tởm, cô liền chủ động vòng tay qua cổ Phó Hành Châu.
Cổ họng Bắc Sơ nghẹn lại, cơ thể không khỏi trở nên mềm nhũn, đôi môi anh đào cắn đến mức trắng bệch: "Vậy... phải chịu trách nhiệm như thế nào đây?"
Phó Hành Châu thản nhiên lên tiếng: "Rất đơn giản, sáng mai Cục Dân chính sẽ làm việc, chúng ta cùng đi lấy giấy chứng nhận."
?
Bắc Sơ kinh hãi lùi lại phía sau, suýt chút nữa là đã té khỏi ghế sofa.
"Không, không, không..." Sau khi sửng sốt một phen, cô lo lắng đến mức suýt khóc: "Sao đột nhiên anh lại..."
Cô có nghe nhầm không, vì sao Phó Hành Châu đột nhiên... nói muốn kết hôn?
“Không phải đột nhiên đâu.”
Phó Hành Châu ngắt lời cô: “Đáng lẽ sáng hôm đó tôi nên bàn bạc chuyện này với em rồi.”
Nhưng ai mà ngờ sáng hôm đó cô liền chạy mất và mất tăm mất tích tận năm năm trời.
Bắc Sơ nghẹn ngào, trong lúc nhất thời dường như cô lại nghĩ tới gì đó, vẻ mặt hoảng sợ cũng dần dần bình tĩnh lại.
Phó Hành Châu cũng dừng lại và nhìn cô với ánh mắt đầy thích thú.
Trong mắt Bắc Sơ Hành lấp lánh ánh nước, cô lấy hết dũng khí chậm rãi nhìn người đàn ông bên cạnh mình: "Phó Hành Châu, tôi hỏi anh, anh có thích tôi không?"
Giọng nói vẫn nhẹ nhàng êm ái như bao ngày nhưng lúc này còn ẩn chứa thêm sự bướng bỉnh đầy kiên định.
Phó Hành Châu thoáng sửng sốt, đôi môi mỏng của anh mím thành một đường mỏng, trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp chợt nổi lên một tia cảm xúc không rõ ràng.
Bắc Sơ thấy rõ phản ứng của anh, sự bất an thầm kín trong tâm trí cô đột nhiên trở nên nguội lạnh đến mức đóng băng, cô nhanh chóng quay đầu đi không kịp để lại dấu vết, khóe môi từ từ cong lên thành một vòng cung đầy tự giễu.
Đúng vậy, hôn nhân chỉ là trách nhiệm, là một sự ràng buộc gượng ép để trả giá cho một đêm điên cuồng đó.
Cô thực ra vẫn còn hy vọng, cho rằng Phó Hành Châu muốn cưới cô là vì anh có chút thích cô.
Nhưng rõ ràng Phó Hành Châu từ nhỏ cũng chưa từng thích cô.
Anh đối xử với mọi người bằng nụ cười bất cần và ngả ngớn đó, nhưng lại đối xử đầy lạnh lùng với chỉ duy nhất mình cô, cô đã va vào bức tường đó hơn mười mấy năm nay nhưng cho đến bây giờ cô vẫn chưa học được cách trở nên thông minh.
Nghĩ đến đây, Bắc Sơ dần trở nên bình tĩnh lại, cô giả vờ bình tĩnh lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Không cần đâu Phó Hành Châu, dù sao tôi cũng không thích anh, không cần vì một sai lầm mà trả giá bằng cả nửa cuộc đời còn lại của anh như thế."
Lời này vừa nói ra, bầu không khí lập tức rơi vào bế tắc.
Trong mắt Phó Hành Châu không ngừng dâng trào thứ cảm xúc không thể đoán được, Bắc Sơ nhìn cũng không hiểu, với lại cô cũng không muốn hiểu, vậy nên cô đành ngậm miệng, bưng bát đũa dơ vào bếp rửa sạch.
Trốn tránh là một chuyện đáng xấu hổ, nhưng đôi khi nó lại là phương thức hữu hiệu nhất.
—
Khi Bắc Sơ từ trong bếp đi ra, Phó Hành Châu vẫn giữ nguyên tư thế như trước, đôi chân thon dài bó trong chiếc quần tây đen tùy ý duỗi thẳng ra, điện thoại di động tùy ý đặt bên tai, thản nhiên ngồi nghe điện thoại.
Để tránh cho lát nữa lại cảm thấy xấu hổ, cô liền nhân cơ hội này chuẩn bị lẻn về phòng mình.
"Cha, đừng nói nữa, hôm nay con thực sự sẽ không quay lại."
Nhìn thấy Bắc Sơ từ phòng bếp đi ra, anh khẽ liếc nhìn cô, nở một nụ cười đầy nhạt nhẽo, sau đó tiếp tục nói chuyện với người trong điện thoại: “Ngày thường con ra ngoài cũng đâu thấy cha hối thúc con về nhà như hôm nay đâu?”
Không biết bên đó nói gì, Phó Hành Châu nghe xong liền bất mãn hừ một tiếng: "Bắc Nguyện nhờ cha tìm con là cha liền làm theo lời cô ấy nói sao?"
Bước chân Bắc Sơ đang đi về phòng chợt dừng lại, hai tai cô khẽ giật giật.
"Cô ấy hỏi con đang ở đâu à?"
Mặt mày Phó Hành Châu dần dần mất hết kiên nhẫn, hiển nhiên anh đã không muốn tiếp tục lãng phí thời gian hỏi đáp như vậy, anh cầm đại một quả táo trên đĩa hoa quả, cắn một miếng, rồi trả lời đầy mơ hồ: “Vậy cứ nói là con đang chơi đùa ở khách sạn đi, vậy nhé, tạm biệt cha."