Chương 8

Bắc Sơ nghe anh nói vậy thì bỗng trượt chân, suýt chút nữa là đã ngã sấp mặt xuống sàn nhà.

Phó Hành Châu nhìn về phía cô, bàn tay đang cầm điện thoại chợt buông lỏng ra, rồi đặt lên cằm: “Cha còn gì muốn hỏi nữa không?”

“Được rồi, nếu không còn gì muốn hỏi thì con cúp máy nhé. "

Bắc Sơ nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp khi anh vừa đặt điện thoại xuống, Phó Hành Châu chú ý tới ánh mắt của cô, anh hất cằm nhìn cô, sự chán nản vừa rồi đã nhanh chóng biến mất, giống như vừa rồi chưa hề có chuyện gì xảy ra.

“Nhìn xem, bây giờ anh không thể về nhà được rồi.” Anh lắc lắc điện thoại trong tay, nở một nụ cười đầy vẻ đắc thắng: “Trong nhà còn có người ngoài, không biết về đó sẽ phiền phức thế nào nữa, vậy nên tối nay anh chỉ có thể trốn ở nhà em thôi."

Bắc Sơ thấy anh có vẻ không quan tâm Bắc Nguyệt, trong lúc nhất thời liền cảm thấy vô cùng bối rối, cô cẩn thận quan sát ánh mắt anh hồi lâu, nhưng cuối cùng lại không nhìn ra được cảm xúc nào khác.

“Nhưng mà…” Trong đầu cô đang có vô vàn suy nghĩ, cô không khỏi buột miệng hỏi: “Không phải anh cũng thích Bắc Nguyệt sao…?”

Vậy thì tại sao anh lại muốn tránh mặt cô ta?

Phó Hành Châu nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.

Nghĩ rằng anh cảm thấy khó chịu trước ánh mắt như vậy, Bắc Sơ liền lẩm bẩm xin lỗi anh rồi định bỏ chạy, nhưng giây tiếp theo cổ tay cô đã nhanh chóng bị anh giữ chặt.

Phó Hành Châu nhướng mày nhìn cô chằm chằm, thay vì tức giận mà anh lại mỉm cười nhìn cô.

"Bắc Sơ, anh nói với em là anh thích Bắc Nguyệt khi nào thế?"



Trong tình huống hoảng sợ như thế, Bắc Sơ cũng không biết mình đã trốn về phòng bằng cách nào nữa.

Mãi cho đến khi cánh cửa đóng lại và thân hình cô trượt dọc theo tấm cửa xuống sàn thì tâm trạng cô mới có thể thả lỏng.

Trong phòng có trải thảm nên không hề khó chịu, Bắc Sơ thẫn thờ ngồi đó ôm đầu gối, hồi lâu vẫn không cử động.

Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô càng vùi mặt sâu vào đầu gối, dái tai lộ ra bên ngoài đỏ ửng đến mức gần như chảy máu.

Ý của Phó Hành Châu là... anh không hề thích Bắc Nguyệt sao?

Trong lòng Bắc Sơ chợt nảy sinh một tia hưng phấn thầm kín, nhưng rất nhanh đã bị cô đè nén xuống.

Dừng lại đi, Bắc Sơ. Cô lặng lẽ nhắc nhở chính mình.

Đây không phải là lý do để cô buông thả bản thân, chẳng phải là anh ấy cũng chẳng thích cô sao?

Lượng thông tin nhận được cuối ngày quá lớn khiến thái dương Bắc Sơ trở nên đau nhức như búa bổ, cô đột ngột đứng dậy và quyết định đi tắm trước cho tỉnh táo.

Trôi vào dòng nước ấm áp dọc theo thành bồn tắm, toàn thân được bao bọc trong hơi nước ấm áp, Bắc Sơ thở dài một tiếng, thư giãn tựa đầu dựa vào thành bồn tắm.

Một lúc sau, cô dần cảm thấy hơi thở mình chậm lại, mí mắt cũng dần trở nên nặng trĩu, cơ thể lập tức cảm thấy choáng váng như một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên biển lớn.

Tầm nhìn của cô ngày càng mờ đi, trước mắt cô lúc này chỉ thấy một màn sương mù vô tận, cơ thể cô ngày càng trở nên mất kiểm soát….

Chưa đầy một phút sau, ý thức của cô lập tức rơi vào bóng tối.



Khi Bắc Sơ tỉnh lại, ngoài cửa sổ trời đã sáng.

Cô ngồi dậy khỏi giường, đầu óc vẫn cảm thấy hỗn loạn như ngày hôm qua, cảm giác vô lực lập tức ập tới khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

Có lẽ là do hôm qua cô tắm quá lâu nên...

Đợi đã, đi tắm ——

Không phải cô đã ngủ quên trong bồn tắm sao?

Nghĩ đến đây, Bắc Sơ suýt chút nữa ngã xuống giường, cô kiểm tra đi kiểm tra lại, xác nhận bộ đồ ngủ trên người mình vẫn còn hoàn toàn chỉnh tề, toàn thân ấm áp khô ráo, một luồng hơi nóng đáng xấu hổ đột nhiên truyền từ đỉnh đầu xuống toàn bộ cơ thể cô.

Cô không có khả năng trèo ra khỏi bồn tắm và tự mặc quần áo khi đang mộng du, và chỉ có một người trong nhà này có thể giúp cô.

Phó, Hành, Châu.

"..."

Bắc Sơ thiếu chút nữa đã muốn đâm đầu vào tường.

Xong rồi, lần này coi như mất hết mặt mũi rồi.

Không còn tâm trí lo chuyện gì khác nữa, cô đè nén cảm giác xấu hổ khắp người, nhanh chóng chạy vọt tới cửa phòng và cẩn thận mở he hé một khe cửa nhỏ.

Ghế sofa trong phòng khách nằm đối diện với khe cửa, từ góc độ này có thể nhìn thấy Phó Hành Châu đang nằm nghiêng trên đó.

Người đàn ông này có lẽ vẫn còn đang ngủ, đối với động tĩnh của cô bên này, hai mắt của người đàn ông vẫn còn đang hoàn toàn nhắm nghiền.

Bắc Sơ thở phào nhẹ nhõm, cô thắt chặt dây túi vải trên vai, nhẹ nhàng nhón chân rón rén đi ngang qua anh.

Khi đi ngang qua anh, cô không khỏi nhịn được nhìn kỹ hơn khuôn mặt đang say ngủ yên bình đến lạ kỳ của người đàn ông, sau đó cô cố gắng kìm nén nhịp tim đang đập nhanh của mình, vội vàng chui tọt ra khỏi cửa như một con thỏ con sợ hãi.