Chương 11

Trong studio không có nhiều người, nhưng bởi vì có Alice chiếu cố nên Bắc Sơ cũng có một văn phòng riêng thuộc về mình cô.

Bắc Sơ ngồi xuống trước, chờ sau khi Phó Hành Châu cũng ngồi lên chiếc ghế bành bọc da đối diện, cô mới lấy từ trong ngăn kéo ra một tập tài liệu đưa cho Phó Hành Châu.

Phó Hành Châu lập tức đưa tay nhận lấy, bên trong là các tác phẩm trong quá khứ của Bắc Sơ.

Anh nghiêm túc chăm chú xem tư liệu trong tay, thỉnh thoảng còn gật đầu tỏ vẻ đồng tình.

Bắc Sơ đang ngồi ở đối diện, thấy anh không còn chú ý tới mình nữa, cô mới có thể thả lỏng một chút, lặng lẽ chờ Phó Hành Châu xem xong tư liệu.

Lúc này Phó Hành Châu đột nhiên hỏi: “Tối qua ngủ ngon không?”

Cảnh tượng sáng nay khi vừa tỉnh dậy chợt hiện lên trong đầu cô, thân thể Bắc Sơ đột nhiên cứng đờ từ đầu đến chân.

Cô thận trọng nhìn Phó Hành Châu, phát hiện anh không có nhìn cô, trên mặt cũng không có vẻ gì gọi là kỳ quái, giống như chỉ đang thản nhiên trò chuyện với một người bạn.

Sau đó cô cũng giả vờ thờ ơ đáp lại: "Cũng... không tệ."

"Vậy thì tốt."

Nhận ra cô gái đối diện sắp đạt tới điểm giới hạn cuối cùng, Phó Hành Châu cũng ngừng xem tư liệu, cũng ngừng trêu chọc cô, anh nhẹ nhàng đặt tập tư liệu trong tay lại xuống bàn, sau đó đặt lòng bàn tay đè lên đó.

Khi mắt anh chạm vào bức tranh dưới lòng bàn tay, mí mắt anh khẽ cử động.

Sau đó, anh dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên bìa cứng bên ngoài, ngước mắt lên nhìn Bắc Sơ, nửa cười nửa hỏi: "Vậy cô Bắc Sơ, cô có thể cho tôi biết nguồn cảm hứng của bức tranh này được không?"

Bắc Sơ nhìn theo ngón tay của Phó Hành Châu.

Thiếu chút nữa trước mắt cô liền trở nên tối sầm.

Bức tranh này là tác phẩm đáng tự hào nhất của cô, từ bố cục đến màu sắc đều không có gì phải chê, lúc Bắc Sơ sắp xếp lại tài liệu đã tùy ý lấy nó làm hình bìa.

Bức tranh thể hiện hình dáng của một chàng trai trẻ đang đứng trong một khoảng không có sự đan xen giữa ánh sáng và bóng tối, vẻ mặt thì điềm tĩnh và dáng vẻ thì đầy thong dong ngạo nghễ.

Và đường nét đó có phần trùng lặp với đường nét của người đàn ông trước mặt cô.

Bắc Sơ âm thầm cảm thấy có chuyện không ổn

Trước đây khi nghe Alice nói sơ qua lần hợp tác lần này, cô chỉ biết đó là một công ty có nền tảng lớn, và cô chưa bao giờ nghĩ rằng Phó Hành Châu thực sự là phó chủ tịch của VK.

Hơn nữa, cô cũng không ngờ rằng Phó Hành Châu sẽ phụ trách việc hợp tác lần này.

Nếu biết trước sự việc như vậy thì cho dù bức tranh có đẹp đến đâu thì cô cũng sẽ không bao giờ lấy nó ra!

Phó Hành Châu lại gõ ngón tay lên bìa cứng, tỏ ý thúc giục cô trả lời, nhưng Bắc Sơ lại giả vờ như đang suy nghĩ, cô nhìn chằm chằm vào bức tranh hồi lâu mà vẫn chưa dám ngẩng đầu lên.

Hai bên cứ giằng co như vậy trong một khoảng thời gian dài.

Ngay khi Bắc Sơ vừa mới nghĩ ra kế hoạch ứng phó thứ 32 thì một cuộc điện thoại gọi tới đã giúp cô thoát khỏi tình thế khó khăn hiện tại.

Tiếng chuông điện thoại di động của Phó Hành Châu chợt vang lên, ánh mắt anh nhìn vào màn hình hồi lâu, sau đó anh hơi nhướng mày nhấc máy.

"Alo cha, cha lại tìm con có chuyện gì vậy?"

Không biết bên đó đang nói gì, Phó Hành Châu bỗng quay người sang một bên, sau khi cúp điện thoại, anh liền quay người lại, áy náy nói xin lỗi cô: “Xin lỗi, anh có việc phải tạm thời rời đi trước.”

Nếu là chuyện khác bị gián đoạn nửa chừng như thế này thì Bắc Sơ có thể sẽ cảm thấy rất tiếc nuối, nhưng giờ khắc này, cô gần như thở phào nhẹ nhõm: "Vậy lần sau chúng ta tiếp tục."

"Ừm."

Phó Hành Châu giả vờ không chú ý đến vẻ mặt nhẹ nhõm của cô, anh đưa tay ra muốn lấy điện thoại di động của cô: “Lưu lại phương thức liên lạc.”

Bắc Sơ ngoan ngoãn đưa điện thoại ra cho anh, sau đó mới nhớ ra trong điện thoại của mình không có thông tin liên lạc của Phó Hành Châu.

Sau sự việc lần đó, cô đã quá hoảng sợ, sau khi ra nước ngoài, cô đã đổi số và xóa mọi thứ về anh.

Sau khi lưu lại số điện thoại xong, Phó Hành Châu lúc này mới hài lòng trả lại điện thoại cho Bắc Sơ, trước lúc rời đi anh còn không quên nói: “Lần sau gặp lại.”

Tâm tình Bắc Sơ cảm thấy vô cùng phức tạp: "...Hẹn gặp lại lần sau."

...Nhưng thực ra cô không muốn gặp lại anh chút nào.

Sau khi tiễn Phó Hành Châu đi, Bắc Sơ dường như bị tiêu hao hết sức lực, cô nằm rũ xuống trên bàn, hít sâu vài hơi mới có thể bình phục lại.

Điện thoại trong lòng bàn tay cô chợt rung lên, là báo hiệu có tin nhắn mới.

Bắc Sơ còn tưởng là Phó Hành Châu đang kiểm tra cô nên cô liền tùy ý nằm dài lên bàn giơ màn hình lên nhìn xem.

Chỉ cần liếc nhìn một cái, đuôi lông mày của cô ngay lập tức liền cụp xuống.

[Mẹ: Sáng mai con và chị con sẽ đi dự tiệc, con nhớ chuẩn bị cẩn thận đấy.]