Sau khi Nguyên Khanh mang thai, trong phủ ẩm thực liền đều đi theo cẩn thận để ý lên. Đồ ăn dầu mỡ, cay độc đều không cần, lấy thanh đạm là chủ. Thẩm Quân Trai ăn một chén thanh đạm canh cá cùng một bát cháo, cùng một đĩa rau trộn.
Uyển Ý đầu ghé vào Nguyên Khanh đầu gối, tò mò mà vươn tay sờ sờ mẫu thân hơi hơi nhô lên bụng, nàng biết bên trong có tiểu muội muội.
“Muội muội, chờ ngươi ra tới về sau, ta sẽ đem tất cả hoa lụa của ta đều tặng cho ngươi. Hồng nhạt cũng cho ngươi nha.”
Uyển Ý giọng nói trẻ con non nớt nghiêm túc mà bảo đảm, Nguyên Khanh nhịn không được khẽ cười, nhẹ vỗ về nàng đỉnh đầu.
Thẩm Quân Trai nghe tiếng giương mắt, Nguyên Khanh mỗi lần cười thời điểm, khóe miệng liền có cái nhợt nhạt má lúm đồng tiền.
Hôm nay Bàng Hoãn nói muốn thay hắn tìm kiếm một cái thϊếp thất. Là nữ nhi của một gia đình phú thương, nàng biết chữ, cũng biết xem sổ sách, chủ yếu là nhan sắc cũng đẹp.
“Thẩm phu nhân có thai bốn tháng đi, Thẩm đại nhân ngài liền… Ân? Ha ha ha ha ha.”
Bàng Hoãn nói thời điểm, tất cả nhóm đồng liêu đều cười, Thẩm Quân Trai hơi hơi nhếch lên khóe miệng.
* Đồng liêu: Bạn cùng làm quan*
Kẻ đã biết chữ lại còn hiểu xem sổ sách, đích xác là có thể giúp đỡ. Đó chính là một cái quản gia.
Nguyên Khanh tháng một lớn, khó tránh khỏi không rảnh lo trong phủ công việc, hai đứa nhỏ cũng lăn lộn người.
Thẩm Quân Trai đúng thật là có vài phần ý động. Nên tìm thêm một cái quản gia.
Tỳ nữ ôm Uyển Ý trở về phòng của nàng, nhà chính cũng chỉ còn lại hai ngưòi bọn họ.
Nguyên Khanh đi cùng hắn đến phía sau bình phong, y cởi ra áo ngoài, lộ ra trắng nõn mượt mà thành thục thân thể, khinh bạc sa y rơi xuống dưới chân y quấn quanh thành một vòng tròn.
*Sa: lụa mỏng. Một thứ dệt bằng tơ mỏng mà thưa để làm khăn hay áo mặc*
Chiều nay thời tiết có chút nhiệt, thời điểm đó Quân Khanh liền cảm thấy ra mồ hôi có chút dính liền cảm thấy khó chịu. Nhưng chỉ là Thẩm Quân Trai không ở nhà, y đĩnh bụng to không yên tâm một người tắm rửa, chỉ có thể chờ Thẩm Quân Trai trở về giúp y tẩy.
Nguyên Khanh hai vυ" là thật lớn, hai bầu ngực trắng nõn no đủ, bụng nhỏ hơi hơi phồng lên lại bóng loáng căng mịn, không hề có một tia vết rạn.
Cùng với ——— y có nam tử dươиɠ ѵậŧ.
Đây chính là Trang vương phủ quận chúa bí mật, cũng là Thẩm phủ bí mật mà chỉ có hai người biết.
Đã bốn tháng phu thê không có thân mật hoan ái, Nguyên Khanh da mặt lại mỏng, y nhịn không được trước một bước bước vào đựng đầy nước ấm thùng gỗ, che khuất lỏa lồ thân thể, lại dịch đi xuống dùng thủy che lại không quá nóng lên gương mặt.
Y cùng Thẩm Quân Trai, nếu không có Thánh Thượng một đạo tứ hôn, thì e rằng cả đời này sợ là đều sẽ không có một chút giao thoa nào.
Một cái quận chúa sinh ra đã có tật luôn dưỡng ở khuê phòng vương phủ, một cái là như mặt trời ban trưa tiền đồ rộng mở đang được bậc đế vương coi trọng.
Y thân mình đã có nam tử đặc trưng lại có nữ tử tính đặc trưng, chuyện này trừ bỏ cha mẹ, ca ca còn có từ nhỏ nuôi lớn chính mình Ninh ma ma, ai cũng không biết.
Vốn tưởng rằng, y chỉ cần cửa lớn không ra, cửa sau không bước là có thể như vậy bình tĩnh mà vượt qua cả đời, không nghĩ tới tân hoàng đăng cơ, một đạo thánh chỉ đưa bọn họ hai người từ người xạ lạ buộc lại cùng nhau.
Tân đế đăng cơ không tín nhiệm tiên hoàng lưu lại cựu thần, kiên quyết cải cách, đề bạt tuổi trẻ thần tử. Phụ thân Thẩm Quân Trai bất quá chỉ là cái trị thủy tiểu quan ở xa kinh thành, nhưng hắn cự tuyệt lấy mối quan hệ của phụ thân để mưu cầu danh lợi. Đến năm hắn nhược quán liền quyết định tham gia khoa cử liền cả ngày lấy chỗ chết làm đường sống. Vô luận là phát biểu trị quốc chi sách, vẫn là lao tới tiền tuyến trị thủy, hoặc là đến địa phương điều tra rõ án kiện tham ô, Thẩm Quân Trai đều làm được thực hảo. Vì mượn sức nhân tâm, liên hôn là cách tốt nhất củng cố phương pháp……
"Ta đã phái người đi tìm Ninh ma ma, đừng lo lắng.”
Thẩm Quân Trai xem y tựa tưởng chút sự tình mà lâm vào mê mang, ngón tay vói vào mặt nước khảy hai lần, dùng ấm áp tay vỗ về Nguyên Khanh đầu vai nhẹ nhàng trấn an.
Nguyên Khanh tháng dần dần lớn, yêu cầu người phương tiện chiếu cố. Nguyên Khanh sinh xong Uyển Ý, Ninh ma ma hồi Tô Châu quê quán thăm viếng người nhà, liền dứt khoát ở lại.
"Ân.” Nguyên Khanh gật gật đầu, ngâm mình trong nước ấm thực thoải mái, thoải mái đến y hơi hơi nheo lại đôi mắt, đầu dựa vào vách thùng phát ngốc.
Thẩm Quân Trai nói đánh gãy suy nghĩ vừa rồi của y.
Trước khi thành thân, y đã từng lặng lẽ đi tìm Thẩm Quân Trai, cách khăn che mặt cùng hắn gặp qua một lần.
Nguyên Khanh tự mình nói với hắn hết thảy bí mật, y lúc đó cũng không biết vì sao sẽ như thế tín nhiệm một cái người xa lạ. Chỉ là trực giác của y thấy được Thẩm Quân Trai cũng sẽ không đem việc này nói ra đi.
Thẩm Quân Trai vẫn là cưới hắn.
Nước ấm vây quanh làm Nguyên Khanh mơ mơ màng màng, hơi hơi thô ráp đầu ngón của hắn phảng phất như mang theo hỏa, lướt qua da thịt địa phương đều làm người cảm thấy khô nóng.
Y luôn là cảm thấy… Thua thiệt hắn.
Thẩm phủ không có trưởng bối ở, nhưng mẫu thân mỗi khi tới xem chính mình khi, cũng là nói qua.
“Con có thai không có phương tiện hầu hạ Quân Trai, làm thê tử ghen tị là tối kỵ, Quân Trai không nói, con cũng nên chủ động cho hắn nạp thϊếp mới là."
“Quân Trai…” Nguyên Khanh ngửa đầu, đôi mắt nửa khép xem hắn.
“Ân?” Thẩm Quân Trai cúi xuống thân mình, dán tai hắn bên miệng mới có thể nghe rõ y như có như không nỉ non.
“Ngươi có hay không thích người… Ngươi nếu là vừa ý, liền cưới trở về. Thẩm phủ có thêm người cũng sẽ vô cùng náo nhiệt…”
Y nói xong như là muốn ngủ rồi.
Thẩm Quân Trai vốc một vốc nước tưới lên vai y.
“Thẩm phủ có Uyển Ý, còn sợ không đủ náo nhiệt sao?”
Nguyên Khanh không biết hắn nói như thế có phải hay không cự tuyệt.
Y mở to mắt nhìn hắn, tràn đầy hai mắt đều là hình ảnh Thẩm Quân Trai.
Y ma xui quỷ khiến mà vươn ướt dầm dề ngón tay sờ sờ hắn cằm.
Mọc ra một chút râu đâm vào tay y.
Thẩm Quân Trai áo ngoài bị y lộng ướt, hắn cởi bỏ nút thắt cởi ra áo ngoài chỉ chừa áσ ɭóŧ.
“Ân…” Nguyên Khanh nhẹ nhàng cắn môi dưới hừ ra tới.
Nguyên Khanh từ khi mang thai tới nay ngực luôn là trướng đến lợi hại, Thẩm Quân Trai mỗi lần giúp y tắm gội luôn là muốn thay y xoa xoa, xoa mềm mới thoải mái.
Thẩm Quân Trai tay, cầm quá bút, cũng cầm quá ngự kiếm, bôn ba lao khổ, đầu ngón tay có hơi mỏng kén. Hắn lòng bàn tay ấm áp mà hữu lực.
Hai người đều ở nhẫn, đợi tẩy xong hắn đều ra một thân mồ hôi mỏng. Thẩm Quân Trai đem Nguyên Khanh từ thùng gỗ ôm ra tới, lúc này liền áσ ɭóŧ của hắn cũng bị lộng ướt.
Nguyên Khanh hai chân khép lại đứng vững, Thẩm Quân Trai cầm sạch sẽ khăn mềm cho hắn lau khô thân trên, sau đó ngồi xổm xuống thân giúp y lau hai chân , khăn đè nặng giữa hai chân cọ qua đi, khăn liền bị dính ướt.
Thẩm Quân Trai cầm lấy tới xem, không phải là thủy lộng ướt.
Hắn tối sầm hai mắt, hô hấp cũng dồn dập.
Nguyên Khanh hai chân cũng khép đến càng chặt, rũ đầu, vành tai đều đỏ.
Thẩm Quân Trai sờ đến tơ lụa khăn mềm thượng trơn trượt, đầu ngón tay nắn vuốt, lại tách ra.
Dắt một cái tinh tế chỉ bạc.