Chương 3

Thẩm Quân Trai luôn là suy nghĩ, băn khoăn quá nhiều.

Ôm hồng thấu thê tử đến trên giường, cho y mặc vào áo ngủ , Thẩm Quân Trai sợ chính mình đêm nay kiềm chế không được, muốn đi thư phòng ngủ.

Nguyên Khanh nắm lấy hắn cổ tay áo.

Thẩm Quân Trai cúi đầu, sợ y lưu hắn lại.

“Nước dương mai của ta …” Nguyên Khanh ghé vào trên vai của hắn, kéo dài quá âm cuối, nhuyễn mềm thanh âm nhắc nhở hắn, sợ hắn đã quên hứa hẹn.

Nguyên lai là chuyện này.

Thẩm Quân Trai nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy đi lấy cho y.

Hắn cảm thấy như là may mắn, nghĩ lại tới lại có chút thất vọng, tiến tới lại cảm thấy bực bội.

Nguyên Khanh đôi tay phủng ly sứ, phấn phấn cánh môi chạm lên miệng chén, cái miệng nhỏ uống từng ngụm như là đang uống cái gì rượu ngon. Lưu luyến không rời mà uống xong, híp mắt chẹp chẹp miệng, vươn hồng nhạt cái lưỡi liếʍ sạch sẽ khóe miệng, xong mới đưa cái ly cho hắn.

Chua trai cay gái.

Có lẽ lần này thai sẽ là nam hài.

Thẩm Quân Trai như thế nghĩ, nhưng lại chưa nói ra ngoài. Hắn thấy nam hài hay nữ hài đều tốt, nếu nói ra lại sợ y suy nghĩ nhiều.

“Liền có như thế uống ngon sao?” Thẩm Quân Trai vươn ngón tay cái, dùng lòng bàn tay lau đi hắn khóe miệng một chút đỏ sậm vệt nước.

Thê tử nhỏ hơn hắn gần tám tuổi, ở trong mắt hắn, Nguyên Khanh luôn là càng giống tiểu hài tử. Làm người nhịn không được đối y kiên nhẫn chút, dung túng chút.

Nguyên Khanh ôm cổ hắn cười gật gật đầu.

Hắn không nạp thϊếp, y trong lòng là càng cao hứng.

“Ngươi nếm thử a…”

Nguyên Khanh đem ngọt nị nị lạnh căm căm đầu lưỡi hướng hắn trong miệng uy.

Bữa tối dùng cháo cùng chút canh cá có chút thanh đạm đến gần như không hương vị, Thẩm Quân Trai nếm được đầu lưỡi điểm này ngọt ngào liền lại không thể buông tay nổi.

Chén không bị hắn tùy tay đặt ở trên bàn cạnh giường, hắn dùng một tay che chở Nguyên Khanh bụng, một tay ôm sau eo đem y hộ*ở trong ngực, đem y bảo vệ tốt liền lại không một chút cố kỵ. Dùng sức ngậm lấy chủ động mềm lưỡi, mυ"ŧ vào ngọt ngào hương vị. Nguyên Khanh chủ động câu lấy hắn hôn môi, có lẽ là dương mai thật sự khai vị tươi mát, Thẩm Quân Trai chỉ cảm thấy trong miệng đều là Nguyên Khanh hút không xong mật dịch. Người trong lòng mềm đến không có xương cốt dường như hướng hắn trong lòng ngực dựa, mềm mại lòng bàn tay từng cái như có như không mơn trớn hắn cổ.

** Hộ: che chắn, bảo vệ.**

Nguyên Khanh ngậm lấy hắn cánh môi mềm mềm mại mại mà hôn môi, tay y dẫn dắt tay hắn từ trống rỗng cổ áo ngủ sờ soạng vói đi vào. Thẩm Quân Trai trực giác chính mình hẳn là vào giờ phút này dừng lại, nếu không đêm nay thật liền không ra không được.

Hắn cũng nhịn mau năm tháng.

Nguyên Khanh nhận thấy được nam nhân băn khoăn cùng chần chờ, liền đỏ mặt buông ra hắn, hai chân quỳ gối ở trên giường, hai tay cởi bỏ nút thắt áo ngủ, đĩnh eo đưa vυ" đến nam nhân bên môi.

“Có thể…”

Y nhìn Thẩm Quân Trai, sóng mắt lưu chuyển, lời nói ra lại nhẹ lại mềm, thổi khí như lan, giống đào hoa yêu trong những bức tranh cổ.

Thẩm Quân Trai cổ họng giật giật, hắn nhìn đêm nay đang câu dẫn thê tử.

Hắn chưa từng làm Nguyên Khanh thất vọng quá.

Thẩm Quân Trai tay phải cùng môi lưỡi rõ ràng làm hết dâʍ ɭσạи sự, rồi lại vươn tay trái ôn nhu mà vuốt ve bụng y, như là che lại trong bụng hài tử đôi mắt.

Hắn phụ mẫu làm chút chuyện thân mật , tiểu hài tử vẫn là đừng nên nhìn đến.

Nguyên Khanh chịu không nổi mà ngửa đầu thở dốc, mười cái ngón chân đều thẹn thùng mà co rụt lại, đầu ngón chân phấn nộn không nhịn được cọ xát ở trên đệm giường.

Thẩm Quân Trai nhìn đến hai mắt càng đỏ, rõ ràng mới tách ra lại nhịn không được mà vùi đầu.

Nguyên Khanh cúi đầu, trước ngực cảnh tượng lại quá mức hương diễm, y nhịn không được mà kẹp chặt chân, môi sen ngậm lấy đầu ngón tay khẽ cắn, bàn tay đặt ở Thẩm Quân Trai cần cổ không biết là nên kéo gần vẫn là đẩy xa, cuối cùng chỉ có thể khó nhịn lại vô lực mà treo ở hắn rắn chắc vai lưng thượng.

“Ân… A…” Mềm như bông mà rêи ɾỉ từ hắn bên miệng tràn ra, Nguyên Khanh không dám dục cự hoàn nghênh*, y biết chỉ cần y mở miệng, chẳng sợ có một chút không thoải mái, Thẩm Quân Trai cũng sẽ lập tức dừng lại.

** Dục cự hoàn nghênh: làm điệu bộ**

“Đại nhân…”

Nguyên Khanh chống bờ vai của hắn thẳng lên eo, đỏ mặt, dịu ngoan mà nằm ở hắn cần cổ, nâng lên tay thay hắn cởi ra áσ ɭóŧ nút thắt, đầu ngón tay đều mềm đến không có chút sức lực, mềm mại tay nhỏ từ cổ áo sờ đi vào, hơi hơi dùng sức xoa nắn.

Thẩm Quân Trai nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của y, biết y kế tiếp muốn làm cái gì.

Nhưng tư thế này không thích hợp.

Nguyên Khanh nhút nhát sợ sệt mà giương mắt xem hắn, không biết chính mình chỗ nào làm không tốt. Thẩm Quân Trai ôm y sau eo chậm rãi đặt ở trên giường, hữu lực rắn chắc hai tay chống ở hai bên sườn từ trên cao nhìn xuống mà nhìn y.

Thẩm Quân Trai ngậm lấy lỗ tai của y mà hôn môi, Nguyên Khanh toàn thân nơi nơi chỗ nào cũng đều mẫn cảm, hắn chưa hôn liếʍ vài cái, Nguyên Khanh liền chịu không nổi mà cong eo loạn trốn, giống một đuôi cá mất nước giương miệng không tiếng động mà xin tha.

Thẩm Quân Trai hơi nhổm lên lên thân thể, từ hắn sườn cổ vẫn luôn ôn nhu liếʍ hôn đến vυ", sau đó nhẹ nhàng hôn ở hắn phồng lên bụng, vẫn luôn đi xuống…

Không hề ôn nhu.

Thẩm Quân Trai ngẩng đầu nhìn Nguyên Khanh liếc mắt một cái, chỉ thấy y trở tay dùng mu bàn tay che lại đôi mắt.

Thẩm Quân Trai câu môi, cầm lấy y một cái tay khác.

“Chính mình sờ sờ.”

Nguyên Khanh ngượng ngùng mà rút ra liền muốn tránh, Thẩm Quân Trai không cho phép.

Nguyên Khanh chỉ có thể lắc đầu kháng cự tình triều kéo đến. Trâm ngọc cài trên búi tóc mây cùng lạnh lẽo gối ngọc va chạm vào nhau, ở trong trướng phát ra tiếng kêu thanh thúy cùng với không ngừng nghỉ ái muội thanh âm.

Thẩm Quân Trai nhìn y khóe mắt phiếm hồng bộ dáng, đột nhiên nghĩ đến một đầu thơ, biết hắn y nghe xong không cao hứng, nhưng hắn vẫn là quyết ý tiến lên tìm đánh.

Nguyên Khanh quả nhiên bực, vô lực bàn tay đẩy hắn ngực. Thẩm Quân Trai thấp thấp mà cười.

Thẩm Quân Trai nuốt nuốt nước miếng, nhưng vẫn cứ thong thả ung dung mà cúi xuống cùng y hôn môi, quấn lấy lưỡi thơm ôn nhu mà hút.

Nhưng hắn không có lưu lại lâu lắm.

Nguyên Khanh chống lên thân, ngửa đầu nhìn, nửa híp mắt, nhịn không được liếʍ liếʍ cánh môi, khẩn trương lại hưng phấn.

“A…”

Lâu lắm không có như thế thân mật, nhưng lẫn nhau thân thể lại quá mức quen thuộc.

Nguyên Khanh thật không một chút sức lực.

Y xụi lơ mà mặc hắn đùa nghịch.

Thẩm Quân Trai yết hầu giật giật, cúi người ôm y ngồi dậy, sợi tóc bị mồ hôi làm ướt tất cả đều dán ở thái dương, hoa cài cùng trâm ngọc cũng lỏng lẻo mà cắm, muốn rơi lại chưa rơi. Thẩm Quân Trai đơn giản gỡ xuống tới, như thác nước tóc đen rối tung chảy xuống dưới, làn da trắng nõn lộ ra màu đỏ yêu mị, đáng thương hề hề.

Thẩm Quân Trai yêu thương mà nhẹ vỗ về có thai sau vẫn cứ mảnh khảnh lưng ong, khẽ hôn khóe miệng, một mặt ôm y ngồi xuống.