Chương 8: hai cha con làm gì bên trong? (H)

Chương 8: hai cha con làm gì bên trong? (H)Chờ sau khi đổ hết cháo và sữa đậu nành vào bên trong hậu huyệt con trai, Vu Thành Uy bắt đầu vùi đầu vào lỗ nhỏ hút.

Vu Mặc sướиɠ muốn chết, nắm chặt lấy chăn đệm dưới thân.

“A…Ba ba…A ha…”

Mông nâng cao lên, Vu Mặc cảm thấy sữa đậu nành sẽ chảy vào bụng mình, cậu giãy giụa một chút rồi bò lên trên.

“Ba ba để con út đút cho ba.”

“Được.”

Vu Thành Uy lại nằm xuống lần nữa, hưởng thụ bữa sáng mà con trai đút cho mình.

Vu Mặc bò dậy ngồi xổm trên mặt cha mình, dùng phương thức đi WC đẩy cháo và sữa đậu nành bên trong hậu huyệt đến miệng hắn.

Khi sắp thành công thì đột nhiên tiếng đập cửa cực kỳ dồn dập từ bên ngoài truyền vào, đồng thời mẹ cũng kêu to giống như một người đàn bà đanh đá.

“Hai người làm gì bên trong, vì sao lại khóa cửa, mau mở cửa cho tôi.”

Hai cha con đều cho rằng mẹ đã trở về, không nghĩ đến bà ta lại quay lại.

Vu Mặc bị dọa, cậu trực tiếp ngồi lên mặt cha mình, lòng Vu Mặc cực kỳ hoảng loạn và sợ hãi, cậu rất sợ mẹ sẽ phát hiện mình và cha đang làm chuyện cực kỳ hoang đường này.

Vu Thành Uy lại vỗ mông lớn trên mặt mình, nhắc nhở nói:

“Con út, nhanh lên.

Vu Mặc bất giác nâng mông lên, cậu nhìn cha mình, giọng nói run lên vì sợ hãi.

“Làm sao bây giờ, có phải mẹ đã nghe được không?”

Vu Thành Uy trấn an con trai mình:

“Hẳn là mẹ con vừa đến đây, nếu thật sự nghe được chắc chắn đã sớm phát giận, bây giờ nhanh chóng mặc quần áo, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, không cần nói.”

“Nhưng bên trong mông con còn rất nhiều sữa đậu nành và cháo.”

Bây giờ đã không kịp đẩy những thứ bên trong hậu huyệt ra, Vu Mặc cũng không biết nên làm sao bây giờ.

“Con kẹp chặt một chút, đừng để cháo chảy ra là được, chờ mẹ con đi, ba ba sẽ giúp con hút mất thứ kia ra.”

Vu Thành Uy vừa mặc quần cho con trai vừa nói.

Vu Mặc gật đầu, nhanh chóng mặc quần áo vào, cũng không quên kẹp chặt cúc hậu huyệt, không để mấy thứ bên trong chảy ra ngoài.

Sau khi sửa soạn thỏa đáng, Vu Thành Uy đi mở cửa.

Mẹ Vu Mặc oán hận mắng.

“Sao lại chậm như thế, hai cha con làm gì bên trong?”

Sắc mặc Vu Thành Uy cũng không tốt nhìn bà ta hỏi:

“Bà lại quay lại đây làm gì?”

Mẹ vu cũng không có sắc mặt tốt, kiên nhẫn nói:

“Có khách đến nhà, gọi ông về nhà, tôi gọi điện thoại mà ông không nghe, hại tôi phải đến tìm ông, thật là.”

Vu Thành Uy lấy điện thoại trong túi ra, hắn quên sạc pin cho niên di động đã sập nguồn.

Khách đến nhà thì chắc chắn phải trở về tiếp đãi, nhưng Vu Thành Uy không thể để một mình con út ở lại phòng bệnh không ai chăm sóc.

Hắn đành phải cự tuyệt nói:

“Bà trở về tiếp khách đi, tôi ở đây chăm sóc con út.”

“Đồ sao chổi như nó không cần ông lo, nhanh trở về với tôi.”

Mẹ Vu cường ngạnh túm lỗ tai chồng mình đi.

Vu Thành Uy không thể không đi theo.

Vu Mặc nhìn bóng dáng cha mẹ rời đi thở phào một hơi.

Cậu đã quen với việc mình bị vứt bỏ cho nên trong lòng cũng không có oán niệm, một mình ở trong phòng nghịch điện thoại gϊếŧ thời gian.

Tuy rằng lòng Vu Mặc cực kỳ thiếu tình thương, nhưng từ trước đến nay cậu chưa bao giờ tìm bạn trên mạng, bởi vì Vu Mặc cảm thấy mấy thứ này quá giả.

Khi đang nghịch di động thì đột nhiên anh hai lại gửi tin nhắn đến.

So với anh cả và anh ba, anh hai đối xử tốt với Vu Mặc hơn một chút, nhưng cũng chỉ là tốt hơn một chút mà thôi.

Anh hai nhắn tin nói buổi chiều sẽ đến thăm cậu, nhìn thấy anh hai muốn đến thăm mình, lòng Vu Mặc có chút khẩn trương.