Chương 7: Ba ba, không thể dùng tay

Chương 7: Ba ba, không thể dùng tay

Con trai nhét nhét sủi cảo còn nóng vào hậu huyệt, Vu Thành Uy nuốt nước miếng sau đó nhanh chóng đi lại gần.

Sủi cảo còn chưa được nhét vào bên trong hoàn toàn vẫn còn một chút da ở ngoài, Vu Thành Uy nhanh chóng cắn da sủi cảo ăn luôn, tất cả sủi cảo còn lại đều chôn bên trong lỗ nhỏ của con trai, muốn ăn cũng không dễ dàng chút nào.

Vu Thành Uy muốn dùng ngón tay móc no ra ngoài nhưng lại bị con trai phản kháng.

“Ba ba, không thể dùng tay.”

Vu Thành Uy nghe theo lời Vu mặc, không dùng ngón tay, tiếp tục dùng lưỡi liếʍ.

Nhưng khi hắn vói lưỡi vào bên trong thì chỉ có thể đẩy sủi cảo vào sâu bên trong, muốn ăn được nó lại càng khó khăn hơn.

Sủi cảo nóng ấm kí©h thí©ɧ vách trong tràng đạo của Vu Mặc, hai chân cậu nhũn ra, dần dần tê liệt ngã xuống, nửa người trên ghé vào trên giường bệnh, nhưng mông vẫn nâng cao, để tiện cho cha ăn sủi cảo.

Lúc này, sủi cảo đã bị Vu Thành Uy dùng lưỡi đẩy sâu vào bên trong, da sủi cảo cũng bị tràng đạo căng chặt kẹp vỡ, nước sốt và nhân thịt bên trong chảy ra, hắn chỉ có thể miễn cưỡng ăn được nước sốt và thịt vụn.

Đợi nửa ngày cha vẫn chưa ăn được sủi cảo, Vu Mặc bắt đầu thúc giục.

“Ba ba nhanh lên, sủi cảo đã đi vào bên trong nhiều rồi.”

“Con út đầu lưỡi của ba ba không đủ dài, không thể với đến được.”

Vu Thành Uy đã thử rất nhiều lần nhưng vẫn không được.

Vu Mặc có chút sốt ruột, cậu sợ không thể lấy cái sủi cảo bên trong cơ thể mình ra được, sau đó lại nghĩ ra một biện pháp khác.

“Ba ba nằm xuống, con đẩy nó ra cho ba ăn.”

“Được.”

Vu Thành Uy nghe lời nằm xuống, ngày hôm qua con trai cũng ngồi xổm trên mặt hắn như vậy, hậu huyệt đánh yêu kia đối diện với miệng Vu Thành Uy.

Sủi cả đã bị đẩy sâu vào bên trong, Vu Mặc không thể không dùng sức, mới có thể đẩy sủi cảo ra ngoài.

Mắt Vu Thành uy sáng quắc nhìn c̠úc̠ Ꮒσα con trai mình, nhìn lỗ nhỏ kia lúc đóng lúc mở như thật sự muốn phun thứ gì đó ra ngoài, hắn chỉ cảm thấy cực kỳ đáng yêu, không nhịn được mà vươn đầu lưỡi ra liếʍ một chút.

Một liếʍ này khiến Vu Măc không ngồi ổn, thẳng tắp ngã lên mặt cha mình, mông phì của cậu che đậy hết khuôn mặt của Vu Thành Uy.

Vu Mặc không sốt ruột tránh ra, mà còn cố ý cọ hai cái kẹp lấy đầu cha mình, tiếp tục dùng sức đẩy sủi cảo ở sâu bên trong cơ thể ra ngoài.

Bởi vì bị vách trong tràng đạo đè ép như vậy nên vốn sủi cảo vẫn hoàn chỉnh đã sớm bị kẹp nát, khi nó ra ngoài đã sớm thành cháo, nhưng lại vẫn giữ lại độ ấm và mùi hương của sủi cảo.

Cuối cùng sủi cảo cũng không nghiêng không lệch dừng trong miệng Vu Thành Uy.

Hắn trực tiếp nuốt sủi cảo mà con trai vừa mới ép ra xuống.

Vu Mặc cười cười, sau đó xuống khỏi mặt cha, sau đó bưng sữa đậu nành và cháo trên bàn lên, nhét nó vào hậu huyệt giống như cánh cũ, đút cho cha mình ăn.

Chất lỏng không dễ đẩy vào bên trong, dễ bị rơi ra ngoài, Vu Mặc chỉ có thể cố gắng nâng mông lên để cho sữa đậu nành và cháo không chảy ra ngoài.

Vu Thành Uy đứng bên cạnh giúp đỡ, kéo lỗ nhỏ của con trai ra, sau đó đổ sữa đậu nành và cháo vào bên trong.

Sữa đậu nành đã bị đổ hết vào bên trong, Vu Mặc cảm thấy bụng nhỏ của mình có chút trống rỗng, không biết sữa có thể chảy về bụng không.

Sau khi đổ xong sữa đậu nành, Vu Thành Uy lại tiếp tục đổ cháo vào bên trong.

Cháo đặc sệt không dễ chảy vào bên trong, cuối cùng xung quanh hậu huyệt Vu Mặc đều là cháo, nhưng vẫn được Vu Thành Uy liếʍ sạch sẽ.