Chương 14: Ngàn cân treo sợi tóc (free)

Sở Nhan một mình vào trong khách sạn. Đi mãi mới đến thang máy. Cô mở cửa, mang túi xách đứng dựa vào một góc. Không khí trong này yên tĩnh đến đáng sợ, đột nhiên tiếng thang máy vang lên như một hồi chuông tử thần khiến Sở Nhan giật mình, ngay sau đó cô đưa mắt nhìn khung thông báo.

Tầng 14.

Đó không phải nơi cô cần đến. Phòng của cô ở tầng cao nhất cơ. Cánh cửa thang máy mở ra, một cậu thanh niên bước vào. Hắn mặc nguyên một cây đen. Hai tay quấn đầy băng trắng thấm đẫm máu tươi. Gương mặt hằm hằm sát khí tỏa ra một màu u ám, tối tăm. Hắn bước vô trong, nép mình vào góc bên kia, cách xa chỗ cô đứng. Đút tay vào túi quần, hắn chẳng buồn nhấn nút chọn tầng nào.

- Người này không bình thường. Tốt nhất không nên tiếp xúc.

Sở Nhan thầm nghĩ. Không khí lúc này hết sức căng thẳng. Bỗng tiếng thang máy lại vang lên cắt đứt suy nghĩ của cô. Nhanh như cắt, Sở Nhan nắm chặt túi xách rồi một mạch đi thẳng ra ngoài, không thèm quay đầu lại. Người thanh niên kia cũng bước ra khỏi thang máy, đi về hướng ngược lại với cô.

Sở Nhan cuối cùng cũng an toàn trở về phòng. Cô nhanh chóng quăng túi xách sang một bên rồi lao vào nhà tắm. Xong xuôi, Sở Nhan mệt mỏi chui vào chăn, khép hàng mi và chìm vào giấc ngủ với cảm giác như bị một khối đá đè nặng lên cơ thể. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, hắt vào mặt cô.

Đêm khuya thanh vắng, khách sạn Luxury yên tĩnh đến lạ thường. Khắp nơi không một bóng người bởi lẽ toàn bộ nhân viên đều đã chết cả rồi. Xác của họ được chất thành chồng trong nhà kho lớn. Những cơn gió se lạnh thoảng qua, tiếng quạ kêu chợt vang vọng khắp nơi.

Trên bầu trời đen thăm thẳm không còn lấy một vì sao. Vầng trăng bạc treo lơ lửng trên nền trời đêm huyền ảo, cố gắng hắt những tia sáng yếu ớt xuống mặt đất. Ngoài tiếng gió gào thét như có ai đó đang đứng bên ngoài đập vào cửa kính thì khắp nơi rất im ắng.

Mở bừng mắt, cảnh vật trước mặt Sở Nhan vẫn là căn phòng tổng thống ở khách sạn. Cô khẽ ngồi dậy, chiếc mền bông trên người cũng theo đà mà tuột xuống. Tim thì đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Đêm nay Sở Nhan lại nằm mơ thấy ác mộng.

Bỗng dưng có tiếng đập cửa làm cô giật thót cả người. Hướng mặt về phía cánh cửa, Sở Nhan cố mở to mắt và lắng tai nghe. Tiếp theo đó có tiếng gào thét.

- Cứu tôi với, có người muốn gϊếŧ tôi.

Giọng nói này nghe quen quen. Cố lục lọi lại mớ ký ức hỗn độn, cuối cùng Sở Nhan cũng nhớ ra chủ nhân của giọng nói kia là ai. Đó lạ Tịch Liên, cô gái hồi sáng đã giúp Sở Nhan tìm đường lên phòng khi cô đi lạc. Nhưng khoan đã, tại sao đêm khuya thế này cô ấy còn tới tìm cô. Có cái gì đó rất lạ. Bắt đầu nghi ngờ, Sở Nhan cẩn thận giữ im lặng. Tiếng đập cửa vẫn vang lên đều đặn.

- Sở Nhan. Làm ơn cứu tôi với, có người muốn gϊếŧ tôi. Làm ơn đi mà, hắn sắp đến rồi. Làm ơn hãy cho tôi vào trong. Hắn mà tóm được thì tôi nhất định sẽ chết rất thảm. Cầu xin cô đấy. Cứu tôi với.

Tim Sở Nhan bất giác đập nhanh, thần kinh căng như dây đàn. Sẽ là sai lầm nếu cô mở cửa. Hách Liên Tề đã dặn là tuyệt đối không được mở cửa nhưng tiếng đập cửa dồn dập vẫn vang lên đều đều. Giọng Tịch Liên lạc đi như sắp khóc đến nơi.

- Được rồi, tôi mở ngay.

Trấn an cô bạn mới quen, Sở Nhan gấp gáp đáp lời. Khi vừa bấm xong mật mã, tiếng động báo hiệu cửa đã được vô hiệu hóa vang lên thì Sở Nhan mới chợt nhận ra mình đã bỏ sót một chi tiết quan trọng.

Tại sao Tịch Liên lại biết phòng này là của cô? Vì hồi nãy quá sợ nên Sở Nhan đã vô tình đi nhầm sang phòng của Hách Liên Tề. Phòng của cô ở phía đối diện cơ.

Tuy nhiên, khi Sở Nhan kịp nhận ra tất cả thì đã quá muộn. Một giọng nói sắc lạnh vang lên bên kia cánh cửa.

- Cảm ơn vì đã mở, cô bạn ngây thơ của tôi ạ.

Người bên ngoài nào phải Tịch Liên. Đó là một cô gái có mái tóc bạch kim, đôi mắt màu hổ phách khiến đối phương vừa nhìn đã bị thu hút. Cô ta chính là Vận. Sát thủ của tổ chức SHADOW. Tối nay, Vận được lệnh đến đây để gϊếŧ vợ mới cưới của Hách Liên Tề tức là Sở Nhan.

Tim như ngừng đập, Sở Nhan lập tức khóa trái cửa toan đóng nó lại. Nhưng trước khi cô kịp thực hiện mọi thứ hoàn chỉnh, một lực đẩy mạnh dồn vào cánh cửa khiến nó bật ra rồi va vào người cô. Vận hạ thấp người hướng mũi dao về phía Sở Nhan khiến cô thất kinh hồn vía, trợn tròn mắt.

Mặc cho cả người ê ẩm, Sở Nhan nhanh chóng lách người qua một bên may mắn tránh được nhát đâm của cô ta. Thấy Sở Nhan phản ứng lại, Vận liền đổi hướng. Một lần nữa giơ con dao nhằm vào cô mà đâm. Quýnh quá, Sở Nhan chụp đại một cái bình hoa ném về phía ả.

Nhân lúc Vận bị mảnh vỡ của chiếc bình làm bị thương, Sở Nhan vội vã chạy ra khỏi phòng. Tâm trí cô vô cùng hoảng loạn, chẳng nhìn rõ cảnh vật trước mắt, cũng chẳng đủ để cô phân tích tình hình. Nhưng Sở Nhan biết chắc một điều rằng đây không phải trò đùa, cô gái kia thật sự muốn gϊếŧ chết cô.

Sở Nhan cứ thế cắm đầu chạy với hai bàn chân trần. Dãy hành lang trở nên tối hơn bao giờ hết. Dù rằng vẫn còn vương chút ánh đèn. Mồ hôi đã sớm ướt đẫm vầng trán, cô có thể cảm nhận được sự hiện diện của kẻ thù ở phía sau. Nhịp thở của Sở Nhan như trì trệ, nỗi sợ hãi vô hình ngày càng lớn hơn trong cô.

Nhanh. Nhanh hơn nữa. Phải nhanh hơn nữa.

- Phải rồi, thang máy.

Suy nghĩ vừa thoáng qua trong đầu, Sở Nhan lập tức nhào đến, mau tay bấm nút, con số tầng lầu bắt đầu nhảy. Quay đầu nhìn lại quãng đường mình vừa chạy qua, Sở Nhan thấy Vận đang cố sức đuổi theo. Lại đưa mắt nhìn bảng số tầng lầu của thang máy. Sở Nhan lấy tay bấm liên hồi theo nhịp tim đập của mình.

- Nhanh lên, mở đi, nhanh lên.

Tầng 48.

Sở Nhan dựa lưng vào cửa thang máy, đôi ngươi co rút lại chỉ còn là một điểm nhỏ. Bóng người Vận đang ngày một tiến đến gần hơn. Con số trên bảng hiển thị vẫn tiếp tục nhảy như cười giễu tình cảnh của cô. Ngay lúc này đây, cô có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình.

Tầng 49.

Thình thịch. Thình thịch.

Tầng 50.

Ting.

Tiếng thang máy vang lên. Cùng lúc đó, Vận nhảy bật lên lao về phía Sở Nhan. Thời gian tựa hồ ngừng hoạt động. Mạch máu trong người cô như bị đông cứng, không lưu thông được đến khó chịu.

Rầm.

Ngã ngửa về sau, đôi mắt của Sở Nhan mở trưng trưng nhìn cánh cửa thang máy đóng sầm trước mắt. Cảm nhận được nền sàn lạnh lẽo bằng kim loại, cô thở hồng hộc.

Dường như vẫn còn chưa tin rằng bản thân vừa tránh được cái chết. Cả người cô run lên bần bật. Thật may cánh cửa thang máy đã kịp đóng lại trước kia cô bị ả ta tóm được.

Ngồi bệt xuống đất, Sở Nhan mệt mỏi dựa vào thang máy. Như đã dồn toàn bộ sức lực cho cuộc truy đuổi vừa rồi, chân tay cô giờ đây đều đã rã rời. Đáng sợ, kinh khủng. Đó là những từ có thể miêu tả trạng thái của cô ngay lúc này.

Tuy nhiên, Sở Nhan biết đây chỉ là khởi đầu. Cô không thể cứ ngồi đây mà choáng ngợp hay hồi tưởng lại khó khăn mình vừa trải qua. Bởi chắc chắn Vận vẫn chưa bỏ qua cho cô. Những gì sắp tới Sở Nhan phải đối mặt sẽ còn tệ hơn rất nhiều so với bây giờ.

Cố điều hòa nhịp tim và hơi thở của mình lại. Sở Nhan chỉ có một khoảng thời gian ngắn cho bản thân lấy lại bình tĩnh ở trong đây. Khi xuống tầng một, bước ra khỏi thang máy, cô sẽ phải đối mặt với cái chết bất cứ lúc nào. Sở Nhan im lặng đếm từng giây trôi qua.