Chương 40: Mặc Cảnh Du

Lần này đi công tác, do gia đình của Hàn Ngưng muốn bọn họ có thêm cơ hội tiếp xúc, gia tăng tình cảm, nên Mặc Cảnh Du bị mẹ anh nhét thêm nhiệm vụ phải trông chừng cô tiểu thư kiêu ngạo này. Hiện tại anh đang bận việc nên Hàn Ngưng quyết định sẽ đi dạo một mình, không ngờ lại gặp được Dung Nguyệt cũng đang mua sắm gần đó, cho nên mới có cảnh ở phía trước.

Mặc Cảnh Du vừa mới kết thúc bữa tối với khách hàng, vì đã uống vài ly rượu nên cậu cũng có cảm giác hơi say. Tài xế đến rước cậu về khách sạn, khi ngồi trong xe, điện thoại báo có tin nhắn đến, là từ Hàn Ngưng:

“Anh Cảnh Du, khi nào anh kết thúc? Em đang ở khách sạn đợi anh ăn khuya”.

Đọc xong tin nhắn, Mặc Cảnh Du lại cảm thấy đau đầu hơn.

Từ nhỏ thì cậu và Hàn Ngưng đã là thanh mãi trúc mã, môn đăng hộ đối nên hai gia đình đã âm thầm định hôn ước bằng miệng, lúc lớn lên cậu không có người yêu thích nên cũng không phản đối. Nhưng điều cậu không nghĩ tới là Hàn Ngưng từ nhỏ đã được chiều hư nên hiện tại việc cậu kết bạn với ai cô ta cũng muốn quản.

“Không cần”

Mặc Cảnh Du không kiên nhẫn nhắn lại, sau đó thì không quan tâm tới những tin nhắn phía sau, cậu ngã đầu vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

…........

“Nguyệt, đang ở khách sạn nào? Mình qua đây công tác, sẵn tiện ghé thăm cậu”

Dung Nguyệt và Manh Manh vừa ăn tối xong, cô chuẩn bị đi tắm thì cô nhận được tin nhắn của Mặc Cảnh Du. Cô gửi địa chỉ qua xong thì cầm quần áo đi vào phòng tắm, trước khi đi cô còn nói với Manh Manh không cần trả phòng hôm qua, chút nữa bạn cô sẽ ghé qua.

Dung Nguyệt tắm không bao lâu thì có tiếng gõ cửa, Manh Manh bước ra mở thì thấy một người đàn ông đứng bên ngoài, khí thế trên người của anh rất mạnh, làm cô hơi sợ, nhưng phải công nhận người này cũng rất đẹp trai, không thua gì anh rể.

“Xin chào, xin hỏi anh là….?”

“Tôi là bạn của Dung Nguyệt” - Mặc Cảnh Du trầm giọng nói.

“À chị ấy có nói với em, anh vào đi, em sang phòng khác”

Nói xong thì Manh Manh liền rời khỏi, để lại không gian cho hai người thoải mái trò chuyện.

Dung Nguyệt tắm xong bước ra thì đã thấy Mặc Cảnh Du ngồi trên ghế, hai mắt đang nhắm như đang ngủ. Áo vest đang vắt trên sofa, hai nút phía trên của áo sơ mi cũng được cởi ra, cà vạt cũng tháo xuống, hai tay đặt trên bụng, đôi chân thon dài hơi mở rộng, phần bên dưới phồng lên, ở trạng thái bình thường mà cũng căng như vậy.

Ngửi thấy hương thơm quen thuộc, đôi tay của Mặc Cảnh Du vô thức đưa ra ôm choàng lấy cơ thể thơm mát vào lòng, ánh mắt từ từ mở ra, dưới đôi mắt mông lung là cơ thể nõn nà, trắng mịn, được bao bọc trong chiếc áo tắm màu trắng , bên trong không mặc áσ ɭóŧ nên cặp nhũ hoa mềm mại đè lên ngực cậu. Bên dưới khu vực cấm chỉ có chiếc qυầи ɭóŧ chữ T bé xíu, vừa che vừa đậy càng làm Mặc Cảnh Du cảm thấy nóng bừng bừng trong người.

Thấy tóc Dung Nguyệt vẫn còn ướt, thậm chí anh còn cảm nhận được những giọt nước nhỏ xuống tay anh, cô vậy mà không thèm lau khô tóc mà đã ra ngoài, không sợ cảm lạnh sao chứ? Mặc Cảnh Du bất đắc dĩ đành phải nhận mệnh lấy khăn giúp cô lau khô.

Đang lúc Dung Nguyệt cảm thấy thoải mái, định dựa vào lòng của cậu ngủ một giấc, thì lại nghe Mặc Cảnh Du nói chuyện với mình:

“Nguyệt, chuyện lúc chiều đừng để trong lòng”

Nghe vậy, cô liền lục lại ký ức, chợt cô nhớ đến chuyện cãi nhau với Hàn Ngưng trong khu mua sắm. Cô liền ngồi thẳng người, mở đôi mắt còn buồn ngủ ra, phồng má lên án cậu:

“Thế nào, cậu đến đây vì cô ta?”

Biết Dung Nguyệt chuẩn bị nổi giận, không muốn cô hiểu lầm nên Mặc Cảnh Du vội vàng giải thích:

“Không có, mình chỉ đến đây thăm cậu, ngoan, đừng giận”

Nghe vậy, Dung Nguyệt mới tạm vừa lòng, thả lỏng người ngã lại vào lòng cậu, tiếp tục hưởng thụ cậu phục vụ. Trong lúc đó cô còn không quên dùng tiểu huyệt cọ cọ đồ vật căng cứng bên dưới.

“Cậu không về an ủi vị hôn thê à? Cô ta vửa bị mình chọc tức”

Mặc Cảnh Du cảm giác côn ŧᏂịŧ của cậu phải bị lỗ nhỏ của cô làm ướt, vừa lau tóc cho cô vừa bị cô tra tấn, nghe cô nói lẫy thì biết nếu cậu không cho cô câu trả lời vừa lòng thì tối nay đừng mong được thoải mái:

“Không quan trọng, cậu không chịu thiệt là được”.