Chương 3: Học võ (3)

Da của cậu màu lúa mạch nên nhìn rất rắn rỏi, cậu nhấc một chân của Dung Nguyệt lên, để lưng cô dựa vào tường, kéo tay cô choàng lên cổ mình, từ từ thả cự vật vào tiểu huyệt của cô.

Do cự vật của cậu khá lớn nên lúc đầu đưa vào Dung Nguyệt khá khó chịu nên Lam Nhan chỉ mới đưa vào qυყ đầυ, tiểu huyệt của cô mặc dù đã sinh con nhưng vẫn khá nhỏ so với Lam Nhan. Chồng cô cũng thường khen âʍ đa͙σ của cô là vật nhỏ trời ban, dù làm bao nhiêu lần hoặc sinh mấy bé thì vẫn khít như ban đầu.

Nếu có đợt nào chồng cô đi công tác thời gian dài, thì khi bỏ vào vẫn chặt khít như cũ, làm anh rất thoải mái. Đó cũng là điều cô rất tự hào về bản thân, và tin chắc chồng cô sẽ không nɠɵạı ŧìиɧ bên ngoài.Mặc dù lần trước đã từng quan hệ với Lam Nhan một lần nhưng lần này cô vẫn cảm thấy vật đó của cậu lớn kinh người, cho dù đã làm dạo đầu khá lâu nhưng vẫn chưa đưa vào hết được.

“Lam Nhan, chậm một chút, của cậu… lớn quá”.

“Dung Nguyệt, chặt quá, thật thoải mái”.

Dung Nguyệt cố gắng thả lỏng để cậu có thể đưa hết vào, cho tới khi dươиɠ ѵậŧ đã vào hoàn toàn thì hai người mới thoải mái thở ra một hơi.

“Ah….Thật trướng….”.

“Dung Nguyệt, tớ di chuyển nha”.

“Uhm…ha…ha….thật thoải mái….thật lớn….”.

Cô vừa cảm nhận vừa rêи ɾỉ bên tai Lam Nhan Ban đầu Dung Nguyệt còn theo kịp tốc độ đưa vào rút ra từ cậu bạn thân, nhưng sau đó Lam Nhan dần dần di chuyển nhanh hơn, côn ŧᏂịŧ ngày càng to hơn, va chạm vào tiểu huyệt của cô ngày càng nhiều, khoải cảm cũng ngày càng nhiều.

“Ah…không được….nhanh quá….Lam Nhan….”.

“Dung Nguyệt…thoải mái không….”.

“Thoải mái….thật thoải mái….thật sướиɠ….”.

“Vậy kêu to lên nào, mình muốn nghe”.

“Không được….ở đây….không được….sẽ có người nghe thấy…”.

Lam Nhan cũng không miễn cưỡng cô, chỉ là tốc độ đưa vào rút ra ngày càng nhanh hơn cho đến khi cô lên cao trào.

“Ah…Lam Nhan….không….tớ ra….ah…ah…không….”.

Dung Nguyệt chỉ cảm thấy trước mắt trắng xóa, cơ thể không thể kiểm soát được mà run rẩy từng hồi. Lam Nhan thấy cô đã cao trao thì ngừng lại, ôm cô để cô ổn định hơi thở, sau đó cậu xoay người cô lại.

Hai tay Dung Nguyệt vịn tường, tay Lam Nhan vịn eo cô kéo về phía sau, từ từ đưa côn ŧᏂịŧ vào tiểu huyệt vừa mới cao trào của cô.

“Uhm….Lam Nhan….ha…ha….”.

Vừa đưa đẩy bên dưới, tay Lam Nhan đưa lên lần mò lên bộ ngực căng tròn của cô, hai ngón tay vừa nhéo, vừa xoa hai nụ hoa đang thẳng đứng. Cậu đưa lưỡi liếʍ dọc từ lưng lên cổ, rồi tới dái tai của cô, thấy cô run rẩy, dường như cậu đã biết thêm điểm nhạy cảm từ cô.

“Nguyệt Nguyệt, thoải mái không?”.

“Thoải mái…Lam Nhan...nhanh lên….ha…uhm”.

“Cậu kẹp mình sướиɠ quá….ha…ha…cậu giỏi quá”.

Lam Nhan xoay đầu cô lại, môi lưỡi hai người lại xoắn vào nhau.

“Ha…ha….Nguyệt Nguyệt….”.

“Lam Nhan…thật tuyệt…sướиɠ quá….”

Đưa đẩy thêm mấy trăm cái thì cuối cùng Lam Nhan cũng tới đỉnh, trong thời gian đó thì không biết Dung Nguyệt đã cao trào thêm mấy lần nữa, đến nỗi hiện tại nếu không có cậu đỡ thì chắc cô đã trượt luôn xuống đất.

“Nguyệt Nguyệt mình tới…uhm…”.

Nói xong cậu nhấp nhanh thêm vài cái thì rút ra, bắn lên lưng của cô. Côn ŧᏂịŧ sau khi bắn xong vẫn chưa mềm xuống, nhưng Lam Nhan biết thời gian không đủ, cô còn phải về đón Đông Đông tan học.

Nghĩ vậy nên anh ôm cô lên, giúp cô tắm lại lần nữa. Sau đó, anh mặc quần áo cho cô, đỡ cô ra xe, gặp tài xế đến đón anh chỉ có thể nói do mới tập võ nên cô chưa quen nên bị giãn cơ, về nên nghỉ ngơi nhiều.