Chương 13: Ăn lẩu

“Thanh Thanh, em liên lạc với Lạc tổng chưa?”

Doãn Huệ Lâm mở miện hỏi trợ lý cô ta, trước khi nhập viện, cô ta đã bảo trợ lý gọi báo với Lạc Thiên Khiếu. Nếu anh ta có thể đến thăm cô thì càng chứng minh được giá trị của cô trong lòng anh, đến lúc đó cô sẽ nhờ nhà báo đăng tin này lên, giá trị con người của cô cũng sẽ tăng theo.

“Em đã gọi rồi, trợ lý của Lạc tổng nói sẽ nhắn lại”

Nhưng từ khi cô nhập viện đến nay cũng vài ngày rồi, Chu đạo và người trong đoàn phim đều đến thăm cô ta. Chỉ có Lạc Thiên Khiếu và Dung Nguyệt vẫn im lặng, thậm chí một cuộc gọi cho cô ta cũng không có.

“Thanh Thanh em lại đây”

Doãn Huệ Lâm bảo trợ lý đưa tai lại gần, dường như cô ta lại nghĩ ra trò khác.

Trong khoảng thời gian này, Dung Nguyệt chỉ nghe những cuộc gọi từ người quen, cô không lên mạng nên cũng không thấy những câu mắng chửi đó, cô đang tập trung cho tác phẩm khác khác của mình.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo làm cô giật mình, nhìn lại thì thấy bên ngoài đã tối, cô mới biết thời gian đã trôi qua một ngày.

“Tối nay cậu muốn ăn gì? Mình vừa xuống máy bay có thể mua đem qua cho cậu”

Giọng Lạc Thiên Khiếu dịu dàng truyền đến, nói mới nhớ sáng giờ cô chưa ăn gì ngoài mấy chiếc bánh ngọt.

“Cậu qua đây à? Mình muốn ăn lẩu cay”

Dung Nguyệt vui vẻ nói, bởi vì cô biết cậu sẽ đáp ứng, lúc ở nhà chồng cô sẽ không cho cô ăn nên phải tranh thủ khi không có anh ở đây, cô phải ăn cho đã.

“30 phút sau mình tới”

Tranh thủ lúc Lạc Thiên Khiếu chưa đến thì cô phải viết cho xong chương mới để gửi cho nhà xuất bản, chút nữa có thể ăn một bữa thật ngon, nghĩ vậy cô cảm thấy thật vui vẻ.

Lúc Lạc Thiên Khiếu gõ cửa cũng là lúc cô vừa tắm xong, sau khi gửi chương mới cho bên kia xong thì Dung Nguyệt thấy không có việc gì làm nên đã đi tắm.

“Wow, ngon quá!”

Dung Nguyệt nhìn món lẩu trong xe đồ ăn mà Lạc Thiên khiếu đẩy vào phòng, 2 mắt sáng rực, nhìn chằm chằm như muốn nhào vô ăn ngay lập tức.

Nhìn phản ứng của cô, Lạc Thiên Khiếu nở nụ cười bất lực, cậu thấy như quay lại thời đi học, lúc đó Dung Nguyệt cũng như vậy mỗi lần bọn họ đi ăn lẩu, cô vẫn chẳng thay đổi gì.

Hiện tại nhìn cô chẳng giống người mẹ đã có con, mà giống học sinh được người lớn dẫn đi ăn lẩu, vì nóng mà mặt mũi cô đỏ bừng, cô đưa từng miếng vào miệng, vừa ăn vừa hít hà vì cay mà cậu cảm thấy rất ngon miệng.

“Cậu ăn từ từ thôi, không ai tranh với cậu!”

Lạc Thiên Khiếu vừa nói vừa gắp đồ ăn cô thích vào chén của cô.

Sau khi ăn xong, Lạc Thiên Khiếu ra về, trước khi đi cậu còn nhắc cô phải uống thuốc tiêu trước khi ngủ, nếu không tối nay sẽ bị đầy bụng, lại khó chịu trong người.

Dung Nguyệt ngồi trên sofa vừa xoa bụng vừa vẫy tay đuổi cậu về, sao cậu lại dong dài như vậy chứ.

Ấy thế mà tới khuya bụng cô lại khó chịu, chắc là lúc chiều ăn cay nhiều quá nên bao tử của cô lại bị đau.

Lúc Lạc Thiên Khiếu nhận được cuộc gọi đã là 2h sáng, cậu vội vã đi tới phòng của cô, do cậu cũng công tác ở đây nên đã thuê phòng cùng khách sạn với cô.

Khi Dung Nguyệt ra mở cửa, sắc mặt cô trắng bệch, hai tay thì ôm bụng, đứng không vững nên ngã vào người cậu.

Lạc Thiên Khiếu liền choàng áo khoác lên người cô, bế cô lên xoay người nhanh chóng vào thang máy, đến bãi đổ xe cậu đặt cô lên ghế lái phụ, khởi động xe chở cô đến bệnh viện gần nhất.

Trùng hợp là cảnh này bị trợ lý Thanh Thanh của Doãn Huệ Lâm trong thấy, thế là 5 phút sau cô ta đã nhận được hình từ trợ lý.