Cố Ký Thanh không biết tại sao tự dưng Chu Từ Bạch lại mời cậu ăn cơm.
Nhưng kiểu người như Chu Từ Bạch, nếu đã mời cậu thì nhất định sẽ có lý do.
Cho nên Cố Ký Thanh không hỏi nhiều, chỉ là lúc Chu Từ Bạch thở phào một hơi chuẩn bị đi vào trong phòng tắm, cậu nhìn con số 8 trên bộ quần áo chơi bóng của hắn, hỏi một câu: “Chu Từ Bạch, cậu có thích vận động viên bóng rổ nào không?”
Chu Từ Bạch quay người lại: “Kobe Bryant, sao thế?” (*)
(*) Kobe Bryant sinh ngày 23 tháng 8 năm 1978, mất ngày 26 tháng 01 năm 2020 trong một vụ tai nạn trực thăng, là một cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp người Mỹ, chơi ở vị trí hậu vệ ghi điểm, dành toàn bộ trọn vẹn sự nghiệp 20 mùa giải thi đấu cho đội bóng Los Angeles Lakes tại giải bóng rổ Nhà nghề Mỹ (NBA).
“Không có gì, chỉ hỏi một chút thôi”.
Cố Ký Thanh nhẹ nhàng nói xong lại lười biếng quay về làm ổ trong chiếc giường phủ kín rèm che, lấy điện thoại di động ra, mở Wechat của Thẩm Chiếu: [Anh, có thể gửi cho em phương thức liên lạc của cậu phú nhị đại đang nóng lòng muốn bán bộ sưu tập bóng rổ kiếm lại tiền được không?]
[Thẩm lão đại: Ok. À mà công ty anh thực tập bắt đầu cho nghỉ Tết Dương Lịch từ ngày mai, đợi anh về đón năm mới cùng em và Hạ Kiều nhé.]
[Cyan: Dạ, anh đi đường cẩn thận.]
Cố Ký Thanh nhận được câu trả lời vừa lòng, thanh toán xong món đồ cần mua, xoay người, tiếp tục ngủ trưa.
Không biết tại sao, nhưng mỗi lần nghe thấy tiếng nước từ trong phòng tắm vọng ra, dường như giấc ngủ của cậu luôn an lòng hơn hẳn.
·
Mấy ngày tiếp theo, ngày nào Chu Từ Bạch cũng đi sớm về trễ, cả ngày chẳng gặp Cố Ký Thanh được mấy lần.
Thỉnh thoảng hai người gặp mặt nhau thì ánh mắt hắn luôn trốn tránh Cố Ký Thanh, ấp a ấp úng, không nói được một câu đầy đủ đã cúi đầu chạy đi.
Đến mức làm cho Lộ Bình – kẻ có thần kinh thô nhất phòng cũng phát hiện ra chuyện không đúng: “Cố Cố, Chu Từ Bạch cãi nhau với ông rồi hả? Ông nói xem, tính tình ông tốt như thế, tính tình lão Tứ cũng không tệ, sao quan hệ của hai người lại càng lúc càng kém? Hay là tôi tác hợp hai người thêm một lần nữa nhé?”
(*) tác hợp: xe duyên đôi lứa.
Cái từ ‘tác hợp’ này hình như dùng không đúng cho lắm.
Chẳng qua Cố Ký Thanh không vạch trần, chỉ vừa gói túi quà lại, vừa khẽ nói: “Không cần đâu, chúng tôi vẫn ổn”.
“Ổn cái quái gì mà ổn! Ông đã tặng quà Giáng Sinh cho nó, nó đã tặng lại gì cho ông chưa? Không những không đưa còn trốn tránh ông nữa! Ừ thì coi như nó kỳ thị đồng tính đi, nhưng chả lẽ làm bạn cùng phòng cũng không được hả?!” Lộ Bình cứ nghĩ đến chuyện Chu Từ Bạch nhận khăn của Cố Ký Thanh rồi mà ơn nghĩa người ta không thèm nhận, căm giận bất bình thay Cố Ký Thanh.
Cố Ký Thanh lại cảm thấy Chu Từ Bạch hơi oan uổng.
Nhưng cậu không biết nên giải thích thế nào về chuyện thực ra Chu Từ Bạch đã tặng quà Giáng Sinh cho mình rồi.
Vì lỡ đâu giải thích ra, người nghe một mực hỏi thêm, lộ ra chuyện hai đêm bên khách sạn thì có muốn nói rõ cũng nói không xong.
Thế là trong vài giây ngắn ngủi cậu không đáp lại, trong mắt Lộ Bình nó đã biến thành chứng cứ rành rành: “Yên tâm đi Cố Cố, tôi nhất định không để chuyện thế này xảy ra trong ký túc xá của chúng ta đâu! Ngày mai lão Tứ thi đấu xong, trong bữa tiệc liên hoan mừng sinh nhật nó, ông nhất định phải đến, tôi không tin một người giỏi xã giao như tôi lại không thể nào tác hợp được hai người!”
“Đúng! Nếu mày không được thì còn một bà mai là tao đây! Trên đời này không có hai người nào chúng ta không tác hợp được!” Vương Quyền vừa từ phòng bên mở cửa đi sang, nghe thấy Lộ Bình nói như thế liền bất chấp tất cả mà phụ họa hai câu, sau đó mới hỏi: “Ơ mà tác hợp ai với ai cơ?”
Lộ Bình chỉ vào Cố Ký Thanh: “Cố Ký Thanh với Chu Từ Bạch!”
Vương Quyền nói: “Tao muốn tác hợp Võ Đại Lang với Lý Thái Bạch có được không?”
(*) Võ Đại Lang: nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Thủy Hử, sống ở thời Tống – Nguyên. Lý Thái Bạch: Lý Bạch tự Thái Bạch, hiệu Thanh Liên cư sĩ, là một trong những nhà thơ theo chủ nghĩa lãng mạn nổi tiếng nhất thời Thịnh Đường
Lộ Bình cạn lời: “Hai người họ cùng triều đại hả?”
Vương Quyền cũng cạn lời: “Vậy mày cảm thấy Cố Ký Thanh với Chu Từ Bạch sống ở cùng một triều đại à?”
Lộ Bình: “. . .”
Đúng thế.
Cố Ký Thanh sống ở thế kỷ 21 bao dung cởi mở, loại đàn ông con trai như Chu Từ Bạch chắc chắn phải sống ở thế kỷ tam tòng tứ đức cấm chỉ đồng tính luyến ái.
“Ôi, tao sầu quá”.
Lộ Bình thở dài, sau đó bắt đầu thảo luận cùng Vương Quyền xem nên động tay động chân thế nào trong bữa tiệc sinh nhật, giải tỏa hiềm khích trước giờ giữa Cố Ký Thanh và Chu Từ Bạch.
Cố Ký Thanh ngồi một bên vừa nghe hai người họ lớn tiếng bí mật lập mưu, vừa bọc kín món quà định tặng cho Chu Từ Bạch. Cậu viết xong thiệp mừng, đặt xe taxi chuẩn bị đi tới địa điểm hẹn ăn tối Chu Từ Bạch đã gửi cho mình.
Để lại hai kẻ không hay biết gì – Lộ Bình và Vương Quyền – còn đang mải nghiêm túc lập kế hoạch giúp Chu Từ Bạch chấp nhận Cố Ký Thanh.
Trên đường đi, Bùi Nhất Minh gửi tin nhắn tới: [Cố Cố, Tết Dương Lịch em có sắp xếp gì chưa?]
Cố Ký Thanh trả lời: [Chưa ạ]
[A – Bùi Nhất Minh rất thông minh: Vậy em có tiện chăm sóc Chúc Chúc mấy ngày không? Anh có chút chuyện phải ra ngoài mấy hôm, những thú cưng khác trong tiệm thì ổn, em gái nhân viên cửa hàng có thể chăm sóc cho, nhưng Chúc Chúc của em ầm ĩ dính người quá, cô bé không chăm nó nổi.]
Nhớ tới Chúc Chúc hoạt bát dính người, Cố Ký Thanh cười, trả lời: [Dạ, được, vừa hay bạn em cũng về Bắc Kinh, em có thể để nó ở bên đó trước.]
[A – Bùi Nhất Minh rất thông minh: Thế tối nay anh đưa nó tới chỗ em nhé?]
[Cyan: Anh vội lắm ạ? Tối nay em có hẹn ăn cơm với bạn.]
[A – Bùi Nhất Minh rất thông minh: Ừ, anh có chút việc, mười giờ tối sẽ bay, em hẹn ăn cơm ở nhà hàng nào?]
[Cyan: *định vị: Nhà Hàng Đại Khê*]
[A – Bùi Nhất Minh rất thông minh: À, anh biết nhà hàng này, chỗ bọn họ có một nơi chuyên giữ thú cưng, chút nữa anh sẽ đưa Chúc Chúc tới nhé, được không?]
[Cyan: Dạ, được, vất vả cho anh rồi].
Hai ngày nay Cố Ký Thanh bận rộn không có thời gian đi thăm Chúc Chúc, vừa may Tết Dương Lịch có thời gian bù cho nó.
Mà nếu Bạch Chu có thời gian, thì cũng nên hẹn cậu ấy ra gặp mặt một lát nhỉ?
Dù sao theo lời Hạ Kiều nói, Bạch Chu chính là bố ruột của Chúc Chúc.
Cố Ký Thanh còn đang tính toán, xe taxi đã dừng trước một tòa tứ hợp viện.
Đình viện kiểu Trung Quốc yên tĩnh trang nhã, đèn l*иg đỏ tươi ngói xanh tuyết trắng, vừa cổ kính vừa trang trọng.
Cố Ký Thanh đột nhiên cảm thấy hôm nay mình ăn mặc hơi tùy ý.
Mái tóc đen mềm mại buông xuống, bởi vì ngủ trưa xoay tới xoay lui nên có một lọn hơi chổng ngược lên, khoác một chiếc áo phao trắng dài, sạch sẽ gọn gàng đứng ở trước cổng.
Nhân viên tiếp tân nhớ tới lời dặn dò của vị khách trong phòng bao: “Lát nữa có một nam sinh rất rất đẹp tới đây, chị dẫn anh ấy vào phòng hộ em nhé”.
Thế là cô lập tức bước lên: “Xin hỏi, quý khách là bạn của cậu Chu phải không ạ?”
Cố Ký Thanh gật đầu: “Vâng, đúng.”
“Mời quý khách đi cùng tôi.”
“Vâng, cảm ơn.”
Lúc Cố Ký Thanh đi theo nhân viên phục vụ vào trong phòng bao mới phát hiện, thì ra ở trong này không hề bày biện dạng bàn tròn cùng màu đỏ vui mừng như anh tưởng tượng.
Bên trong phòng bao có đặt một chiếc bàn vuông dựa sát vào tường, bên tường là chiếc cửa sổ có khắc hoa văn, thông qua nó có thể dễ dàng trông ra con ngõ phương Bắc phủ đầy tuyết trắng, cùng những người bán hàng rong thỉnh thoảng đẩy những xiên mứt quả ngang qua.
Là khói lửa nhân gian thanh tịnh hiếm có.
Chu Từ Bạch thấy Cố Ký Thanh đi tới, lập tức đứng dậy.
Mái tóc rõ ràng đã được xử lý qua, tóc mái vuốt ngược lên trên trán, để lộ ra toàn bộ đường nét sắc bén trên gương mặt, góc cạnh gương mặt rõ ràng càng làm cho sức tấn công mạnh mẽ hơn hẳn.
Áo khoác sẫm màu treo một bên, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xám và quần dài gọn gàng, dưới chân đi Chelsea boots, nhìn qua vừa trưởng thành vừa chín chắn.
Chelsea boots
Mơ hồ hiện ra khí chất mạnh mẽ của một người đàn ông trưởng thành.
Chỉ có đôi tai bị màu hồng nhàn nhạt lén lút nhuộm lên mới bán đứng sự căng thẳng và ngây ngô của một cậu nhóc mới lớn.
Sau khi nhân viên phục vụ đóng cửa, trong phòng chỉ còn lại hai người, máy quay đĩa bắt đầu phát ra giai điệu Air on the G String.
Cố Ký Thanh cảm thấy cảnh tượng trước mắt nằm ngoài tất cả dự đoán của cậu.
“Cậu có chuyện muốn nhờ tôi giúp đỡ sao?”
Cố Ký Thanh im lặng một lát, cậu nhìn Chu Từ Bạch, uyển chuyển cất tiếng hỏi.
Trừ lý do đó ra, cậu tạm thời không nghĩ được một lời giải thích hợp lý nào.
Chu Từ Bạch nhanh chóng tránh khỏi tầm mắt của cậu, thấp giọng đáp: “Ừ, cũng không khác mấy”.
Hắn kéo ghế hộ Cố Ký Thanh, rót cho cậu một chén trà xanh, sau đó ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Mặc dù có thể dễ dàng nhìn ra hắn đang căng thẳng, nhưng giáo dưỡng và phong độ từ tận sâu trong xương cốt khiến hành động của hắn không lộ chút lúng túng nào.
Chỉ là lúc hai người ngồi đối diện nhau, cả căn phòng nhất thời chìm vào yên lặng.
Cố Ký Thanh nhìn Chu Từ Bạch, lẳng lặng đợi hắn mở miệng.
Chu Từ Bạch cũng nhìn Cố Ký Thanh, nhìn được vài lần, cuối cùng ngượng ngùng rũ mi mắt xuống.
Hắn đang nghĩ, sao Cố Ký Thanh có thể đẹp đến như vậy, rõ ràng cậu không hề cố ý ăn mặc, nhưng những món đồ hắn cẩn thận tỉ mỉ chọn lựa hình như vẫn không thể xứng được với vẻ đẹp của Cố Ký Thanh.
Đang mải suy nghĩ, điện thoại di động của hắn kêu vang.
Hắn cầm lên đọc.
[Chị dâu: Thế nào, A Từ, có thuận lợi không?]
Hắn liền thuận tay trả lời: [Còn chưa bắt đầu ạ.]
[Chị dâu: Sao còn chưa bắt đầu? Muốn đặt phòng ở nhà hàng này phải đặt trước cả nửa tháng đấy. Chị nhờ bạn bè xuôi ngược mới tạm thời kiếm được một chỗ cho em, em không được nửa đường bỏ trốn nghe chưa?]
Chu Từ Bạch không nghĩ đã trả lời ngay: [Yên tâm đi chị, em rất thích người ta, tuyệt đối không lùi bước.]
[Chị dâu: Vậy thì tốt rồi. Nhưng mà em thích người ta như vậy, chắc hẳn đó phải là một người rất đẹp nhỉ? Cho chị xem ảnh chụp với, có được không?]
Chu Từ Bạch nghiêm túc trả lời: [Vâng, vô cùng vô cùng vô cùng đẹp chị ạ. Nhưng hiện giờ người ta chưa đồng ý, chờ đồng ý rồi em nhất định mang về nhà gặp chị ngay.]
[Chị dâu: Được, được, đợi người ta đến nhà, chị sẽ nấu thật nhiều món ngon chiêu đãi. Nhưng người đẹp như thế chắc là lắm người theo đuổi lắm nhỉ, A Từ, em đã nắm chắc chưa?]
Nắm chắc rồi.
Bởi vì hắn biết Cố Ký Thanh cũng thích mình a.
Có thể lần đầu tiên chỉ là hiểu lầm, nhưng sau khi trông thấy ghi chú [A – Chu Từ Bạch đáng yêu], nghe được câu nói “Zhou Zhou, Chỉ Chỉ thích cậu, chỉ thích một mình cậu thôi”, cộng thêm hai đêm trong khách sạn và chiếc áo khoác đen cậu mua cho hắn, chắc chắn chuyện Cố Ký Thanh thích hắn không phải chuyện hiểu lầm.
Nghĩ vậy, Chu Từ Bạch buông điện thoại xuống, khẽ gọi một tiếng: “Cố Ký Thanh”.
“Hả?” Cố Ký Thanh – kẻ vừa nhân lúc Chu Từ Bạch không chú ý, len lén nhặt ớt xanh trong đĩa của mình sang đĩa của Chu Từ Bạch – ngẩng đầu lên.
Cậu sợ một giây sau, Chu Từ Bạch sẽ nghiêm mặt bắt cậu ăn hết tất cả ớt xanh trong đĩa.
Cũng may Chu Từ Bạch không để ý đến tội ác của cậu, chỉ mím môi, đỏ tai, sau đó mới cất tiếng hỏi: “Cậu còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không? Chính là lần ở bến xe bus trường học ấy”.
Cố Ký Thanh mặt không biến sắc đem nốt miếng ớt xanh cuối cùng bỏ vào trong đĩa của Chu Từ Bạch, thu tay về, khẽ đáp: “Nhớ”.
Khi đó hắn đang từ chối lời tỏ tình của một nam sinh.
Rất hung dữ.
Chu Từ Bạch dường như nhận ra cậu đang suy nghĩ tới điều gì, hơi ngượng ngùng rũ mi mắt: “Khi đó tôi từng nói mình không thích con trai, cả đời này cũng sẽ không thích, thực ra chỉ là lời nói chưa kịp suy nghĩ kĩ”.
“Ừ.”
Cố Ký Thanh cảm thấy không ngoài ý muốn.
Bởi vì mặc dù thời học cấp hai dáng vẻ của cậu có chút giống con gái, nhưng hiện giờ cậu đã trưởng thành, xương cốt hay vóc dáng đều hiển hiện rõ ra những đặc điểm riêng biệt của con trai.
Hai đêm ở khách sạn Chu Từ Bạch có thể điên cuồng như vậy, chứng tỏ bản thân hắn không có chướng ngại tâm lý ở mặt này.
“Vậy cậu xác định mình là Gay sao?” Cố Ký Thanh nhớ tới cuộc đối thoại mấy ngày trước, nhẹ giọng hỏi.
Mặc dù Chu Từ Bạch cảm thấy câu hỏi này quá thẳng thắn, nhưng hắn vẫn không do dự, gật đầu: “Đúng, hiện tại tôi xác định được người mình thích là con trai”.
Cố Ký Thanh lại hỏi: “Cậu xác định bằng cách nào?”
Hơi nóng từ chén trà lượn lờ trong không khí, nổi bật lên tròng mắt sạch sẽ lại tĩnh lặng của cậu.
Trái tim Chu Từ Bạch khẽ rung động, hắn nắm chặt chén trà trước mặt, nhỏ giọng nói: “Bởi vì ngày thứ hai sau lễ Giáng Sinh…”
“Xin lỗi, tôi nhận điện thoại trước nhé”.
Không đợi hắn nói hết lời, Cố Ký Thanh đã nhẹ nhàng nói ra một câu như vậy.
Chu Từ Bạch im lặng, cảm thấy cũng được, vừa lúc cho hắn chút thời gian ngẫm nghĩ lại lời muốn nói.
Hắn nhìn túi quà Cố Ký Thanh mang theo, nghĩ đến chiếc áo khoác đen mang size 190 trong đó, trái tim nóng ấm, hàng mi nhẹ buông. Hắn nghĩ may mà hôm nay mình đi đôi giày này đến, phối với áo khoác da màu đen hẳn là rất đẹp.
Sau đó hắn mơ hồ nghe được một câu nói thoáng truyền ra khỏi ống nghe: “Chỉ Chỉ, sao con lại trả lại chiếc áo mẹ mua cho Tiểu Chu?”
Chu Từ Bạch ngẩng đầu: “?”
Áo? Áo nào?
Doãn Lan nói: “Cái áo khoác da màu đen đó Tiểu Chu mà mặc chắc chắn sẽ rất đẹp mắt, để anh trai con mặc thì độ rộng vai không vừa”.
Chu Từ Bạch: “…”
Cho nên chiếc áo đó là Doãn Lan mua cho hắn?!
Còn bị Cố Ký Thanh trả lại rồi?!
Quà của mình không có gì khác với đám Lộ Bình Trần Kỷ Vương Quyền?!
Trong chớp mắt đó, Chu Từ Bạch – người mới cố ý mua đôi giày phù hợp với chiếc áo khoác da – sững sờ tại chỗ.
Mà Cố Ký Thanh sau khi cúp điện thoại, nhìn về phía hắn, phát hiện ra hắn đang thất thần, dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”
“Hả? À, không có gì”.
Chu Từ Bạch lấy lại tinh thần, nhanh chóng tự nhủ với chính mình, chỉ là một chiếc áo khoác thôi mà, không quan trọng.
Dù sao lúc ấy cậu với Cố Ký Thanh chưa xác định quan hệ, với phong cách xử sự của Cố Ký Thanh, chắc chắn cậu không muốn đem tặng hắn một món quà có khả năng đem tới gánh nặng tâm lý cho người nhận.
Thế là Chu Từ Bạch tiếp tục thấp giọng nói: “Ngày thứ hai sau lễ Giáng Sinh. . .”
Lời còn chưa dứt, điện thoại Cố Ký Thanh đặt lên bàn lại kêu tinh tinh hai tiếng.
[A – Vương Quyền thích giới thiệu đối tượng: Đóa hoa của học viện ơi, bọn này định tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho Chu Tổng, đám bọn tôi đều đến cả, ông cũng phải tới đó nha!]
[A- Lộ Bình thích gõ dấu chấm than: Tin chúng tôi đi!!! Chúng tôi nhất định sẽ tác hợp cho ông với lão Tứ!!! Tuyệt đối không để hai người chiến tranh lạnh nữa!!! Nhất định sẽ khiến Chu Từ Bạch thích ông!!!]
Chu Từ Bạch vô ý nhìn thấy màn hình: “??”
Đây là thế nào?
Sao tên người nào cũng có ‘A’?
Mà đến cùng Vương Quyền đã giới thiệu bao nhiêu đối tượng cho Cố Ký Thanh vậy?!
Cố Ký Thanh trông thấy sắc mặt ngơ ngác của Chu Từ Bạch, khẽ hỏi: “Sao thế?”
“À, không có gì”. Chu Từ Bạch vẫn lấy lại tinh thần rất nhanh, hắn tự nhủ với mình, thêm chữ ‘A’ đằng trước có lẽ là thói quen của Cố Ký Thanh, nhưng hắn còn được đặc biệt thêm hai chữ ‘đáng yêu’.
Hơn nữa cậu còn là Chu Chu.
Cố Ký Thanh thích Chu Chu, dựa dẫm vào Chu Chu.
Trước giờ hắn chưa từng thấy Cố Ký Thanh gọi mấy kẻ kia là Lộ Lộ Trần Trần Vương Vương bao giờ cả.
Thế là Chu Từ Bạch nhanh chóng ổn định trạng thái, lời nói lại quay về vẻ bình tĩnh trịnh trọng lúc trước: “Ngày thứ hai sau lễ Giáng Sinh…”
Chu Từ Bạch nói được một nửa, dừng lại, nghi ngờ nói ra ba chữ: “Bùi Nhất Minh?”
Cố Ký Thanh theo ánh mắt hắn quay đầu sang, sau đó cậu đứng lên, gọi một tiếng: “Chúc Chúc”.
Giọng nói mang theo vui mừng.
Chu Từ Bạch sững sờ lần nữa, Chu Chu?
Đột nhiên Cố Ký Thanh gọi cậu làm gì?
Chẳng qua nét mặt này, giọng nói này, hơn nữa ánh mắt còn nhìn ra ngoài cửa sổ?
Sau đó hắn đã trông thấy con cún Samoyed trông không được thông minh cho lắm đứng bên ngoài cửa sổ cùng Bùi Nhất Minh.
Trên cổ nó quàng chiếc khăn của hắn, hiện giờ đã được thắt thành một cái nơ bướm.
Dưới nơ có một tấm bảng tên viết hai hàng chữ: [Chúc Chúc, số điện thoại người giám hộ: 173XXXXXXXX]
Con số phía sau kia chính là số điện thoại của Cố Ký Thanh.
“Đây là cún của tôi, tên là Chúc Chúc”. Cố Ký Thanh vươn tay qua cửa sổ, xoa đầu chú Samoyed, dịu dàng giới thiệu.
Mà Chu Từ Bạch đang ngồi ở chỗ của chính mình, nhìn Cố Ký Thanh lộ ra nét ngây thơ ngọt ngào thoải mái khó thấy được, lại nhìn con cún ngốc không quan tâm gì khác, đang điên cuồng vẫy đuôi cọ tới liếʍ lui. Hắn sững sờ, ngẩn ngơ tại chỗ.
Tại sao nó cũng tên là ZhouZhou?!
__
Tác giả có lời muốn nói:
Chúc Chúc: Bố ơi!!!