Chương 5: Hổ thẹn ( hơi h )

“Phanh!”

Vừa mở cửa vào nhà, Hạ Tông Lâm liền gấp gáp cởϊ qυầи áo của cô ra, sau đó ấn cô lên trên cửa mà mυ"ŧ mát.

Bạch Thanh Mạn phối hợp duỗi tay ra để anh cởϊ áσ giúp mình, làm lộ ra một đôi thỏ ngọc run rẩy trắng nõn nà. Hạ Tông Lâm nhả môi lưỡi của cô ra, bắt đầu chôn vào trước ngực cô mà liếʍ mυ"ŧ.

Phía sau lưng của Bạch Thanh Mạn là cánh cửa lạnh lẽo, ôm bạn trai ở trước ngực, vẫn còn tỉnh táo mà bàn chính sự, “Anh sẽ rất nhanh tốt nghiệp thôi… không thì em dọn đến Bắc thành nhé… để gần với anh hơn…”

Hạ Tông Lâm hút đầṳ ѵú của cô vô cùng mãnh liệt, làm cô hồn vía như sắp lên mây, nhắm mắt lại run rẩy. Anh cởϊ qυầи của cô ra, nhắm thẳng đến hoa tâm sờ nắn rồi cười nói, “Bảo bối hôm nay ướt nhanh như vậy sao? Nhất định là muốn anh thao tàn nhẫn rồi…”

Nói xong liền đem cô đứng thẳng, tay chống lên ván cửa, trong lòng Bạch Thanh Mạn biết là bởi nghe anh nói những lời nóng bỏng như vậy cô mới ướt, nhưng không ngốc mà nói ra đâu, chỉ biết ân ân a a mà rêи ɾỉ.

Chờ đến khi anh cắm vào từ đằng sau, cả hai đều thở một hơi vô cùng thỏa mãn. Đặc biệt là Hạ Tông Lâm, người trẻ tuổi hormone bùng nổ đã nửa tháng nhịn đói, vừa đến đây trong đầu óc liền chỉ nghĩ đến cắm huyệt mềm mại của Bạch Thanh Mạn mà thôi, không bận tâm vội bóp eo nhỏ của cô mà thao lộng, cũng may hôm nay Bạch Thanh Mạn động tình rất nhanh, phía dưới trơn trượt ướŧ áŧ nên không sợ làm cô bị thương.

Vừa mới bắn một lần mà chỉ trong chốc lát đã phấn chấn lên tiếp, đè cô ra làm lần hai, thế nhưng lúc này Hạ Tông Lâm thong thả ung dung hơn nhiều, cắm vào rồi chỉ chậm rãi di chuyển, nhưng mỗi lần đều đâm tới điểm mẫn cảm mà cọ cọ, hơn nữa còn dùng tay moi móc âm đế của cô, chỉ một lát sau Bạch Thanh Mạn đã rướn thân mà cao trào…

Trong lúc mơ hồ, Bạch Thanh Mạn nghe được người đàn ông ở phía sau nói, “Anh ở Bắc thành đều trở về nhà, hơn nữa năm nay còn vô cùng bận rộn, em đến đấy anh cũng không có thời gian mà chăm sóc em…”

Bạch Thanh Mạn “A?” một tiếng mới nhớ vừa rồi lúc vào cửa mình có hỏi anh việc này, không khỏi có chút ủy khuất, “Em muốn anh không phải vất vả nên mới nói như vậy…”

Cô ở nơi này từ hồi anh chưa tốt nghiệp, hiện tại mới đau lòng anh lái xe đi đi về về sẽ rất mệt mỏi nên mới muốn dọn đến nơi cách gần anh một chút. Không nghĩ người ta căn bản không có thời gian chăm sóc mình, gặp mình nha…”

Hạ Tông Lâm nghe giọng của cô khác lạ liền liếc nhìn lên, chạm ngay phải đôi mắt ướt đẫm. Anh vội rút mệnh căn của mình ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ŧᏂủy̠ cứ vậy tí tách chảy xuống đùi của hai người, sau đó anh ôm cô ngồi lên tủ giày để cô đối mặt với mình, nhẹ nhàng dô dành, “Ngoan, đừng khóc, anh biết tâm ý của em mà…”

Bạch Thanh Mạn ôm cổ hắn, bĩu môi chảy nước mắt, bộ dáng trông đáng thương vô cùng.

Hạ Tông Lâm cọ cọ gương mặt trắng hồng ướŧ áŧ của cô nói, “Chuyển nhà rất vất vả, lại nói gần đây anh bận lắm, để em loay hoay một mình anh lại không yên tâm. Hơn nữa ở đây chúng ta đã trả tiền phòng đến sang năm rồi cơ mà, đến lúc đó anh không bận nữa thì chúng ta sẽ chuyển nhà nha, được không em?”

Bạch Thanh Mạn cảm thấy anh nói cũng đúng, liền gật gật đầu đáp ứng. Bạch Thanh Mạn lớn lên bộ dáng tốt, tính tình cũng mềm mại làm Hạ Tông Lâm yêu chết mê chết mệt. Tuy cô hay khóc nhưng chỉ cần dỗ dành chút thôi là được.

Hạ Tông Lâm thường hay nói cô như làm từ nước, không có việc gì cũng khóc được. Mà khóc lên vô cùng xinh đẹp, lông mi dài chứa đựng những giọt nước mắt, theo mí mắt mà khép khép mở mở, bên trong là một đôi mắt trắng đen rõ ràng. Bạch Thanh Mạn lúc khóc không lớn tiếng, mà toàn là cúi đầu trộm khóc, thanh âm giống như cực lực đè nén cùng ẩn nhẫn khiến lòng người nghe càng tan nát, thương yêu hơn.

Bạch Thanh Mạn từ nhỏ khóc chẳng có ai dỗ dành, thậm chí khi có ai nghe được cô khóc đều đánh chửi cô. Sau khi lớn lên mới thành chỉ trộm khóc nơi không ai hay biết. Lớn đến nhường này cũng chỉ có Hạ Tông Lâm không chê cô phiền, nguyện ý mà dỗ dành cô, cùng cô thủ thỉ lý do cùng khuyên bảo.

Bạch Thanh Mạn chôn vào cổ anh, tâm tình dần dần hòa hoãn lại, Hạ Tông Lâm nghe hơi thở của cô trở nên bình thường thì cười nói, “Không khóc nữa rồi?”

Bạch Thanh Mạn nhấp nhấp mội, ngượng ngùng mà “Ưm” một tiếng. Hạ Tông Lâm cũng bằng tuổi cô thôi nhưng mỗi lần đều dỗ dành cô dịu dàng vô cùng, khi xong xuôi cô cũng có chút ngượng ngùng.

Hạ Tông Lâm nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cô, cúi đầu mυ"ŧ hôn, “Đúng là làm từ nước…”

Cô dẩu dẩu miệng, lại chẳng thể phản bác được liền lấy đầu ngón tay chọc chọc mặt anh, bị anh bắt lấy. Hai người trần trụi, thịt dán sát thịt, Bạch Thanh Mạn lập tức cảm giác được cây gậy sắt đang chống lên bắp đùi của cô. Phía dưới nhoe nhoét dâʍ ɖị©ɧ của hai người, vô cùng nhớp nháp không thoải mái, Hạ Tông Lâm nắm lấy mông cô ôm cao lên, chân Bạch Thanh Mạn thuần thục quấn quanh eo của anh, hai người hướng đến phòng tắm.

Bạch Thanh Mạn thích khóc không chỉ trong lúc bình thường, trên giường cũng thích khóc. Đau khóc, thoải mái cũng khóc. Mỗi lần xong việc thì khăn trải giường khi nào cũng có hai nơi ướt đẫm.

Nhưng lúc trên giường Hạ Tông Lâm nào có tâm tư mà dỗ dành cô, bị du͙© vọиɠ làm mờ mắt. Anh thao càng tàn nhẫn thì Bạch Thanh Mạn càng khóc lợi hại hơn, phía dưới co rút cũng càng kịch liệt, côn ŧᏂịŧ của anh bị kẹp đến càng sướиɠ. Có khi làm cô tè cả ra, sau đó thì khóc lóc đến tận nửa đêm…

Khóc đến thân thể đều phiếm hồng, anh nhấn một chút, cô lại run run, sau đó khăn trải giường lại ướt…

Ngày hôm sau, Hạ Tông Lâm phải dậy từ sớm để đi làm, trước khi đi còn lôi Bạch Thanh Mạn từ trong chăn ra mà xoa nắn một phen.

Sờ sờ cánh tay tuyết trắng của cô, vừa trơn trượt vừa mềm mại làm anh không khỏi nổi lên tia hứng thú. Bạch Thanh Mạn bị anh sờ đến xương cốt đều mềm ra, một chút khí lực cũng chẳng có, lẩm bẩm nói, “Anh không đi làm sao?”

“Không muốn đi… không muốn đi…”

Nói xong lại muốn lột quần áo của cô ra, Bạch Thanh Mạn oán giận một câu vẫn còn đau lắm. Hạ Tông Lâm lập tức khom lưng cúi đầu xuống nói rằng chỉ muốn bôi thuốc cho cô mà thôi.

Bạch Thanh Mạn không tin anh, “Em còn không hiểu anh sao…”, khẳng định anh định mượn cơ hội chiếm tiện nghi của cô đó.

Hạ Tông Lâm nhìn đồng hồ biết thời gian không còn nhiều cũng không đùa cô nữa, tàn nhẫn hôn hai phát lên môi của cô, nói rằng qua mấy ngày sẽ trở về, dặn dò cô nhớ đóng cửa nhà với cửa sổ thật chặt…

Nghe anh dong dài một lúc lâu mới tiễn được anh đi, xong xuôi Bạch Thanh Mạn liền ngã đầu xuống gối mềm mại tiếp tục ngủ nướng.

Tỉnh lại là 11 giờ trưa, cô rửa mặt rồi thu thập quần áo ngày hôm qua nhét vào máy giặt, lại pha một cốc trái cây với sữa chua yến mạch.

Cô ngồi trên thảm trong phòng khách, tay trái cầm lấy túi đá chườm lên mắt, tay phải cầm điện thoại vào tài khoản ngân hàng chuyển cho cha mẹ hai ngàn, tiện thể tra một chút tiền tiết kiệm được, hai ba năm nay cũng tích cóp được mười mấy vạn rồi.

So với các chị em quen biết trong nghề, cô không phải kiếm được nhiều nhất nhưng có thể lại là người tiết kiệm được nhiều nhất. Cô nhát gan, chỉ nhận những công việc nhỏ, hoặc là công việc từ người quen giới thiệu, lại không đi kiếm khoản thu nhập thêm, tiền kiếm vào tay chẳng nhiều lắm. Nhưng cô có Hạ Tông Lâm nuôi, chi phí ăn mặc và đi lại đều chẳng cần xài đến tiền của mình, cho nên mới tích được nhiều tiền như vậy.

Những làm nghề người mẫu này, không biết có được lâu dài hay không, người nhà Hạ Tông Lâm hẳn sẽ không thích cô. Cho nên cô thực sự muốn đổi công việc, nhưng làm cái gì cô vẫn chưa nghĩ ra được. Vậy nên trước hết, cô sẽ tìm thêm công việc để kiếm nhiều tiền.

Bạch Thanh Mạn quyết định lên diễn đàn tin tức tìm việc làm, không thể chờ cơm đến tận miệng được, chính mình cũng phải tự đi tìm chứ. Đúng rồi, danh thϊếp ngày hôm qua!

Chụp quảng cáo cũng là một công việc hay nha!

Nhưng nghĩ đến vị Viên tổng kia, cô không biết anh có phải là người tốt hay không nữa, nhưng cơ hội này chẳng lẽ cứ thế mà bỏ qua sao…

Cô thấp thỏm gọi điện thoại tới, anh chỉ nói thời gian cùng địa điểm phỏng vấn, hàn huyên đúng hai câu liền cúp máy.

Quả nhiên là chính mình đa tình rồi. Bạch Thanh Mạn tự giễu một chút, sau đó đánh đấu trên lịch để nhớ kỹ. Địa điểm ở Nam thành, cũng không gần lắm…

Tới hôm phỏng vấn, Bạch Thanh Mạn đúng giờ tới nơi, phát hiện ở đó đã tụ tập vài người rồi, người nào người nấy đều có dung mạo thanh lệ, dáng người thanh mảnh yểu điệu vô cùng.

Cô hỏi nhân viên công tác mới biết được, các cô đến đây phỏng vấn là thử vai nữ chính để diễn với đại minh tinh Quý Minh.

Nhân viên công tác hẳn là fan ruột của Quý Minh, đem hắn khen bay đến tận trời. Bạch Thanh Mạn lại suy nghĩ: Cạnh tranh lớn thật nha, hẳn là hôm nay mất công đến rồi…

Thấy trên mặt cô hiện rõ sự cô đơn cùng hụt hẫng, nhân viên công tác an ủi, “Đừng lo lắng, không làm nữ chính thì có thể làm diễn viên quần chúng mà, ít nhất có thể thấy được Quý Minh nha…”. Tuy rằng chỉ nhìn từ xa…

Bạch Thanh Mạn lắc đầu, “Diễn viên quần chúng tiền lương ít lắm…’’

Nói đến đây Bạch Thanh Mạn đang định từ bỏ, không ngờ nhân viên lại nói làm diễn viên quần chúng tiền lương cũng không thấp, “Lần chụp quảng cáo này đầu tư rất nhiều tiền, tiền thuê diễn viên quần chúng chắc chắn sẽ không ít đâu. Hơn nữa máy quay chắc gì đã lia đến mặt của cô đâu mà lo.”

Bạch Thanh Mạn vốn đối với nghề minh tinh không có hứng thú gì, nhưng nếu tiền lương cao thì thử một lần xem sao…

Nội dung phỏng vấn rất đơn giản, cô chỉ cần làm mấy động tác chạy nhảy, còn có uống nước, xong rồi cười. Sau khi kết thúc thế mà liền dặn cô chờ kết quả.

Bạch Thanh Mạn chờ ba bốn ngày liền có điện thoại trúng tuyển gửi đến, nói cô đến để ký kết hợp đồng.

Chờ đến khi đi ký hợp đồng, cô mới gặp lại Viên Phong. Hiển nhiên anh đối với cô có ấn tượng, còn nói rằng quả là ánh mắt mình không tồi, đạo diễn ngồi bên cạnh còn phụ họa theo, nói đã là người Viên tổng đề cử thì chắc chắn sẽ nổi bật.

Tức khắc, trong phòng làm việc tràn ngập tiếng tán thưởng và vui sướиɠ.

Bạch Thanh Mạn cúi đầu ký lên hợp đồng, nhấp miệng cười trộm, vừa ngẩng đầu liền chạm đến anh mắt như đang cười của Viên Phong. Hóa ra anh cũng thấy vui nha? Bạch Thanh Mãn nghĩ thầm hẳn là anh cũng cảm thấy xấu hổ.

Đợi một đợt vỗ mông ngựa làm mọi người vô cùng thoải mái trôi qua, Quý Minh với người đại diện của anh ta mới khoan thai tới muộn. Lại một hồi hàn huyên nữa, thời điểm kết thúc Bạch Thanh Mạn còn trộm ngáp một cái.

Tối hôm qua Hạ Tông Lâm đã trở lại, bởi vì dự tốt nghiệp nên ở lại mấy ngày, cô liền mệt mỏi.

Mọi người đều vây quanh Quý Minh cùng đi ăn cơm, Bạch Thanh Mạn bị bỏ lại phía sau, chỉ chốc lát bên người lại thêm một người là Viên Phong nữa.

Những người kia lại dám đem giám đốc của bọn họ bỏ lại ở đằng sau vậy đấy! Bạch Thanh Mạn lại chẳng thể nhắc nhở được, chỉ có thể mà bồi anh cùng đi.

Viên Phong một chút cũng không xấu hổ, nói chuyện với Bạch Thanh Mạn vừa lễ phép vừa có chừng mực, thậm chí còn rất phong độ mà mở cửa giúp cô. Bạch Thanh Mạn cùng anh giao lưu một hồi liền không thể không thừa nhận, Viên Phong quả là một người có mị lực.

Anh trong công việc cương quyết thẳng thắn, khi nói chuyện thông thường lại hiền lành hài hước, giống như các ca ca tốt tính vậy. Thật là một người quang minh lỗi lạc nha!

Một lần nữa cô lại cảm thấy suy nghĩ âm u của mình trước đây quá là hổ thẹn mà.