Chương 11-2: Tơ hồng

Chờ đến khi anh thật sự nói đến lễ hỏi, mới phát hiện hai bên đều không đồng ý chia đều ra. Ai nấy đều kiên trì mình trả giá nhiều hơn thì tiền lễ hỏi cũng phải nhận được nhiều hơn chứ.

Ba của Bạch Thanh Mạn cho rằng, cô là họ Bạch, là con gái của ông, hộ khẩu cũng là ở nhà ông, ông tính toán muốn cầm hộ khẩu cũng không dễ dàng như vậy đâu nên phải chia cho ông nhiều chút.

Mẹ của Bạch Thanh Mạn lại nói, “Ông đánh rắm! Nào phải con gái tự bò trong bụng tôi ra đâu, là tôi liều chết sinh nó ra!! Nuôi nấng dọn phân nướ© ŧıểυ cho nó từ nhỏ đến lớn, ông cho rằng giặt được tã cho con có một lần là cao cả lắm sao?”

Hai người cãi nhau còn không ngại đủ, đi gọi hai bên thân thích cùng nhau tới lôi hết chuyện cũ ra mà nói, ồn ào khiến Viên Phong choáng váng hết đầu óc. Vậy Bạch Thanh Mạn đâu rồi? Từ lúc ba mẹ cô bắt đầu cãi nhau mắt cô đã hoen đỏ, Viên Phòng đau lòng không chịu được nên bảo cô về khách sạn nghỉ ngơi, để nơi này cho anh giải quyết.

Cũng không biết anh dùng biện pháp gì, sự tình giải quyết xong xuôi còn chưa nói, cha mẹ của cô còn vui vẻ không thôi. Khó có mấy khi đối với cô tươi cười, còn khen cô tìm được một chàng rể không tồi.

Bạch Thanh Mạn như lọt vào trong sương mù cùng anh trở về, trên đường hỏi anh làm thế nào vậy. Viên Phong nói, “Anh cho mỗi người 5 vạn, sau đó lén đưa bao lì xì 5k cho mẹ em, nói rằng đây là tặng thêm, còn ba em thì một chút quà biếu, cũng nói là tặng thêm. Hai bác đều nghĩ rằng bản thân có được nhiều hơn người kia nên thấy vừa lòng vô cùng.

“… Anh thật là lợi hại”. Bạch Thanh Mạn nghe vậy là hiểu rồi, cô hỏi thêm “Vậy thì trên thực tế ai được nhiều hơn vậy?”

“Giống nhau cả thôi.”

Bạch Thanh Mạn bị anh chọc cười, Viên Phong thấy cô cười cũng cười theo, xem ra làm được chuyện này thật chẳng uổng công chút nào.

Một thời gian dài sau, Bạch Thanh Mạn đột nhiên phát hiện mình rất là đua đòi, cũng không biết có phải là bị Viên Phong sủng hư không, hay là từ trong xương cốt, chỉ là trước mặt Viên Phong cô đều bộc lộ hết tất cả.

Ví dụ như lần mua nhẫn đó, Viên Phong vốn định đưa cô đi mua nhẫn kim cương, kết quả thấy cô nhìn chằm chằm vào tiệm vàng liền cô đưa vào đó xem. Lễ tân nhìn Bạch Thanh Mạn vài lần rồi hỏi cô có phải là người mẫu đã chụp với Quý Minh không. Bạch Thanh Mạn sửng sốt, chị lễ tân thấy vậy liền chỉ màn hình lớn ngoài đường, trên đó đang phát đoạn quảng cáo cô đóng.

Viên Phong đắc ý, ôm bả vai cô nói, “Đúng vậy! Vợ của tôi rất xinh đẹp nhỉ?”

Mắt của chị ta sáng rực lên, mồm năm miệng mười đem hai người khen đến tận mây trời. Tâm tình của Viên Phong vô cùng tốt, lấy liền một lúc nào là nhẫn, vòng tay, vòng cổ, hay là lắc tay với hoa tay, hai lễ tân khác cũng đến hỗ trợ, trên bàn bày một đống trang sức, màu vàng óng ánh lấp lánh muốn mù cả mắt.

Nhưng Bạch Thanh Mạn bởi vì thấy cái quảng cáo kia nên cảm thấy không vui, hơn nữa hiện giờ cảnh còn người mất, cô chẳng còn chút hứng thú gì. Viên Phong nhìn ra cô như vậy liền hỏi cô có phải rất mệt hay không? Cô nói, “Em không thích nữa, anh không cần phải mua.”

“Vậy đi quán khác xem nhé? Kết hôn không thể thiếu trang sức được”

“Chẳng đẹp bằng sợi tơ hồng kia đâu…”. Cô chỉ vào một dây tơ hồng nói, dây tơ hồng này dùng để đan một sợi dây to sau đó xuyên kim châu vào.

Viên Phong vẫn nhất quyết mua cả hai bộ, anh nói vàng có thể cất được, mua về cho cô cất đáy hòm chơi. Lại yêu cầu nhân viên gói lại cho mấy dây tơ hồng. Anh mua nhiều chỉ đơn giản là muốn cô có thể thay đổi, chờ đến khi mang nó cũ rồi thì đổi cái khác. Anh thậm chí còn có cả một hộp trang sức dùng để đựng.

Bạch Thanh Mạn ngại nhẫn kết hôn đeo quá nặng, cô chẳng hề muốn mang. Viên Phong cũng chiều cô, chỉ nói rằng đeo dây tơ hồng này thôi cũng được, nhưng đừng bao giờ tháo xuống. Cô nghe xong liền dụi đầu vào l*иg ngực anh, nói rằng trang sức có đẹp cũng chẳng quý bằng sợi tơ hồng đầy ắp tình cô chọn này.

Trôi qua 6 năm, Bạch Thanh Mạn được Viên Phong bao dung chiều chuộng vô bờ, cô không cần phải lo được lo mất, cũng chẳng cần phải e dè cẩn thận một điều gì. Mỗi lần cô nhìn thấy dây tơ hồng ở trên cổ tay liền nghĩ tới Viên Phong, trước đó là thấy vô cùng ngọt ngào, còn bây giờ trong lòng chỉ còn là sự đau thương. Cô không bỏ nó xuống được, nó chính là sợi dây cuối cùng anh đeo cho cô. Vậy nên trong tang lễ của anh cô vẫn đeo nó trên tay, thậm chí còn bị chỉ thẳng mặt mắng là không có quy củ, nhưng cô vẫn nhất quyết không chịu tháo xuống.

Mỗi sáng khi mở mắt cô đều nhìn sợi dây tơ hồng này đầu tiên, sau đó liền thất thần suy nghĩ.

Hạ Tông Lâm đã quên. Anh thay áo sơ mi mà Bạch Thanh Mạn mua cho, rồi hôn nhẹ lên trán cô.

“Đêm nay anh có việc phải về nhà một chuyến, buổi tối anh đến đây với em”.

“Ừ”. Cô tùy ý đáp một tiếng.

Hạ Tông Lâm ra đến cửa, Bạch Thanh Mạn thuận miệng nói một câu thượng lộ bình an.

Sau khi Hạ Tông Lâm ra ngoài, Bạch Thanh Mạn liền nhận một cuộc điện thoại từ nước ngoài.

Hạ Tông Lâm hôm nay thật sự rất bận, anh phải đến sân bay đón người vợ hợp đồng của mình rồi trở về Hạ gia ăn cơm chiều.

Anh ngừng xe ở ven đường rồi nhắm mắt dưỡng thần. Chỉ sau khi nghe được tiếng cửa xe mở ra rồi đóng lại, sau đó một người phụ nữ an mặc xinh đẹp ngồi trên ghế phụ, áo lông màu sắc sáng rực rỡ vô cùng.

“Thật là đẹp, đây là lông hồ ly sao?”. Hạ Tông Lâm khen ngợi.

Tưởng Ấu Vi ngạo kiều mà hừ một tiếng, yêu quý cực kỳ, “Xinh đẹp đúng không? Trên thế giới chỉ này một cái mà thôi.”

Anh đánh tay lái tiến vào dòng xe cộ hướng đến Hạ gia, trêu chọc nói: “Nhà cô tham ô được rồi? Cho cô mặc đồ hoa lệ như vậy”.

Tưởng Ấu Vi cho anh một cái nhìn xem thường, không thèm để ý tới tên này nữa.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~