Chương 11-1: Tơ hồng

Trong lòng Bạch Thanh Mạn khó chịu, ngồi trên xe Viên Phong không có chút tinh thần nào. Cô lấy di động xem thời gian mới phát hiện ra có vài cuộc gọi nhỡ từ Hàn Nhân Nhân, liền nhớ tới lúc trưa nhắn tin cho cô ấy, cô liền nhắn tin trả lời là không có việc gì nữa.

Hàn Nhân Nhân lập tức gọi đến, “Sao lại thế này? Em với Hạ Tông Lâm cãi nhau à?”

Bạch Thanh Mạn cắn cắn môi: “… Bọn em chia tay.”

Từ đầu dây bên kia vang lên tiếng rít không khí vô cùng lớn, Hàn Nhân Nhân liền tung ra một tràng câu hỏi, “Sao lại thế?! Mau nói cho chị!! Em bây giờ ở đâu? Có chỗ ở sao? Nếu không thì đến nhà chị đi, để chị đi mua một chút rượu, chúng ta vừa uống vừa tâm sự nhé?”. Nói đến đây liền hưng phấn.

Thế nhưng Bạch Thanh Mạn chẳng cho Hàn Nhân Nhân cơ hội, cô hàm hồ mà nói có nơi nương nhờ rồi, nào có rảnh thì sẽ cùng Hàn Nhân Nhân đi chơi.

Hàn Nhân Nhân nghe được từ đầu dây của cô có âm thanh của đàn ông, hồ nghi nói, “Em đã tìm được người mới rồi sao?”. Tiếp đó là một mảng an tĩnh, còn có chút cam chịu, trong lòng Hàn Nhân Nhân như bị dội một chậu nước lạnh.

Hàn Nhân Nhân tấm tắc hai tiếng, cũng không làm khó cô nữa, chỉ cường ngạnh mà tỏ vẻ muốn mời cô ăn cơm, tỏ ý đến lúc đó Bạch Thanh Mạn phải kể hết mọi chuyện.

Mà lần này Hàn Nhân Nhân đợi là đợi đến lúc gặp được Bạch Thanh Mạn thì cô cũng thành Viên thái thái mất rồi. Tốc độ quá nhanh làm Hàn Nhân Nhân suýt chút nữa bị dọa đến rớt cả cằm. Cô hâm mộ Bạch Thanh Mạn chết mất, ghen tỵ cắn răng nói mệnh của Bạch Thanh Mạn vô cùng tốt. Sau đó nói với Bạch Thanh Mạn một tin tức.

Cô đi chơi cùng với người bạn trai mới quen, nghe được một điều vô cùng kỳ quái. Nói rằng trong một yến hội, Hạ Tông Lâm làm mất mặt mũi với người phụ nữ đi cùng mình, làm cho cô ta tức điên lên, cứ vậy mà một cái hạng mục của Hạ gia bị hẫng mất rồi. Bạch Thanh Mạn cũng thấy khó hiểu, lúc trước khi còn thân cận cũng đâu thấy anh giận dữ như vậy đâu. Cô về nhà liền hỏi Viên Phong, anh bảo cô không cần bận tâm, chuyện này có gì tốt mà nói chứ. Bạch Thanh Mạn thấy anh bảo vậy cũng đành thôi.

Nói đến việc kết hôn của Viên Phong và Bạch Thanh Mạn, thật sự có chút phiền toái. Sổ hộ khẩu của Bạch Thanh Mạn ba của cô vẫn giữ, đành phải đi về nhà một chuyến, Bạch Thanh Mạn thấy Viên Phong ăn mặc nghiêm túc quá mức liền bảo anh mặc thường thôi là được rồi.

Viên Phong cười nói, “Nào được như vậy chứ, người lớn đều thích áo gấm phú quý, phải mặc cho họ thích chứ”

Bạch Thanh Mạn than nhẹ một tiếng, giữa hai mày cất chứa u sầu, “Bọn họ sẽ hỏi anh về quà cưới đó, nếu anh không có tiền, họ sẽ chẳng còn muốn cho em gả đi đâu”. Cô nhìn anh, “Giờ quay đầu vẫn còn kịp, anh…”

Viên Phong lại hỏi, “Chỗ em kết hôn có quy củ này ư?”, cho nhà vợ tiền lễ hỏi.

Cô cắn cắn môi, có chút hổ thẹn, “Em là con gái duy nhất trong nhà, sẽ lấy tiền lễ hỏi về nhiều chút. Trong nhà còn có anh em, chia cho một chút cũng chẳng còn bao nhiêu đâu…”

Viên Phong thấy không sao cả, “Cũng không đáng bao tiền, em đừng để ở trong lòng, hơn nữa hai người còn có công sinh thành em, coi như là anh cảm tạ hai người họ.”

“Đừng… Anh đừng để ý đến họ…”. Lúc học cao trung tiền học đều là Bạch Thanh Mạn mượn cha mẹ, họ nói trong tương lai làm việc ra tiền phải trả lại họ gấp đôi, lễ hỏi đương nhiên cũng đừng hòng thoát. Đồng ý với điều kiện này Bạch Thanh Mạn mới có thể học xong cao trung, đến khi học đại học, cha mẹ cô một cắc tiền cũng không chi ra, cô phải đi vay mượn, ngày thường phải đi làm thêm lấy phí sinh hoạt. Một người học tỷ thấy cô đáng thương như vậy liền giới thiệu công việc người mẫu cho cô làm.

Cha mẹ cô hỏi một tháng cô kiếm được bao nhiêu, cô cũng chẳng dám nói thật. Bởi vì bọn họ nào có từ cao trung mới tính tiền nuôi cô mà là từ thuở cô mới sinh ra họ đã bắt đầu tính rồi. Ở cái hoàn cảnh này, Bạch Thanh Mạn nào dám nói cho cha mẹ biết Viên Phong là kẻ có tiền chứ, họ nhất định sẽ hô lên một cái giá trên trời cho mà xem.

Viên Phong mà chiều họ thì cuộc sống vài chục năm sau này sẽ chẳng yên ổn nổi đâu.

Bạch Thanh Mạn có gì nói vậy hết với Viên Phong, nói đến cũng kỳ quái, những lời này cô không dám chủ động nói với Hạ Tông Lâm, mỗi lần Hạ Tông Lâm biết cha mẹ cô gọi điện thoại đòi tiền, phản ứng của anh đều là trầm lặng không nói lời nào, làm cô có chút bối rối. Nhưng Viên Phong này lại không như vậy, có lẽ bởi vì do cô không yêu anh, cũng có lẽ do anh quá bình tĩnh thong dong, coi chuyện này là mội điều vô cùng vô cùng bình thường.

Trên thực thế, Viên Phong không giống với Hạ Tông Lâm là người non nớt thuần tâm, anh đã xem loại sự tình này rất nhiều rồi, nên cũng không cảm thấy đáng tức giận nữa. Chỉ là anh đau lòng cho Bạch Thanh Mạn, ăn nhiều năm khổ như vậy. Khó trách khi Hạ Tông Lâm đối xử tốt với cô một chút, cô liền toàn tâm toàn ý mà đi theo anh ta.

Anh ôm Bạch Thanh Mạn trong l*иg ngực, hỏi ý kiến của cô, “Không có lễ hỏi khẳng định là không được, em cảm thấy nên tặng nhiều hay ít?”

Bạch Thanh Mạn thuận thế nằm ở trên người anh, nghĩ nghĩ, “Tám vạn là được. Bọn họ mỗi người bốn vạn.”

Viên Phong hơi nhíu mi, “Có phải ít quá không?”

“Ở nông thôn như vậy là nhiều rồi, anh phải dấu thân phận, không được khoe khoang quá đó.”

Bạch Thanh Mạn nghiêm trang dạy anh nói dối, làm Viên Phong âm thầm bật cười. Người ta đều là lừa bạn gái đi nói dối cha mẹ rằng mình không có tiền, đây thì bạn gái sợ trong nhà đòi hỏi nhiều liền dạy anh nói dối không chớp mắt. “Anh đúng là chiếm một cái tiện nghi lớn chưa này…”