Chương 11

Căn phòng chỉ có mình cô, gió thổi vù vù ngoài cửa, tiếng cãi vã dần chìm vào yên tĩnh, Sở Dao ngủ quên trên bàn học.

Lúc cô ngủ dậy thì đã là 7 rưỡi, 20 phút nữa là vào lớp.

Cô vội vàng chạy đi rửa mặt, phòng khách hỗn độn chưa dọn dẹp, Sở Dao cũng không quan tâm, chỉ nghĩ tới chuyện phải nhanh nhanh chóng chóng kẻo muộn.

Đường lớn khá xa nhà, Sở Dao vừa chạy vừa khoác cặp, chiếc balo đung đưa sau lưng, đồ đạc rơi vãi xuống đất.

Trời lại có mưa lay phay làm Sở Dao lại càng sốt ruột hơn, cô không kịp về nhà lấy cô, đành phải chạy tiếp, mong là có chiếc xe ôm hay taxi nào đi qua.

“Lên xe đi.”

Cô đứng dưới mái hiên nhưng mái che không lớn, Sở Dao cúi đầu tránh mưa không nhìn rõ trước mắt, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô ngẩng đầu nhìn qua, giống như bắt được sợi rơm cứu mạng.

“Chu Ngự? Sao cậu lại ở đây?” Cô hỏi.

“Cậu hỏi nhiều thế, muốn tới muộn hả?” Chu Ngự giục.

Sở Dao không từ chối, cô leo lên xe, cầm mũ bảo hiểm Chu Ngự đưa, cô đội mũ lên, cậu lại vứt áo mưa cho cô.

“Mặc vào đi.”

“Đi học muộn rồi.” Chu Ngự lạnh nhạt nói.

“Không sao, trời mưa mà, chắc trường cũng không gắt đâu.” Sở Dao nhìn nước mưa xung quanh, cô lo lắng, sợ xe sẽ hỏng, “Bị ngập nước thế này xe cậu có bị sao không?”

“Sao thì đi sửa.” Cách cổng trường một đoạn, Chu Ngự từ từ nói, “Cậu cứ ở trên xe đi, tôi dắt xe vào lán, chắc chỗ đó không ướt đâu.”

“Được.” Cô nhẹ nhàng đáp.

Ở cổng trường có nhiều học sinh xắn quần lên, cầm ô khó khăn đi vào lớp, các bác bảo vệ cũng đứng ngoài cổng, chỉ đạo học sinh đi thế nào cho bớt tắc.

Còn có cờ đỏ nữa…

“Cờ đỏ trường mình có trách nhiệm nhỉ, mưa thế này mà vẫn đứng đây.” Chu Ngự cười lạnh, lạnh nhạt bảo.

“Bên hội học sinh làm nhiều nhiệm vụ lắm, các bạn ấy cũng vất vả mà.” Sở Dao không đồng tình, phản bác lại cậu, “Tôi cởϊ áσ mưa ra nhé.”

Áo mưa đọng lại bao nhiêu nước, Sở Dao cẩn thận gấp lại, cầm trong tay.

Chu Ngự định lái xe thẳng vào trường nhưng Sở Dao không cho, đành phải từ từ dắt về phía trước.

Đi được mấy bước thì cậu dừng lại.

“Sao thế?” Sở Dao hỏi, cô nghiêng đầu thấy có người kéo vali đứng ở bậc thang nhìn hai người.

“Chu Vọng…?” Sở Dao khẽ nói, nhìn gương mặt Chu Ngự.

Cậu mím chặt môi, khóe miệng giật giật, đột nhiên bảo: “Sở Dao, ngồi xuống.”

“Ơ?” Sở Dao còn chưa kịp phản ứng lại thì đột nhiên Chu Ngự lại nổ máy, phóng nhanh đi tới lán xa.

“Chu Ngự, cậu thả tôi xuống đi, Chu Vọng kìa, Chu Vọng về rồi đó.” Sở Dao vỗ vai cậu nhưng người ngồi trước vẫn im lặng.

Chu Vọng cầm vali, che ô nhìn hai người.

Xe máy đi ngang qua người Chu Vọng, Sở Dao không dám nhìn thẳng vào mắt Chu Vọng.

Cô mong ngóng ngày cậu về, không ngờ sẽ gặp lại nhau trong khung cảnh này.

Tới lán xe, Chu Ngự mới dừng lại.

“Chu Ngự, đủ rồi đấy, tôi đã nói rồi, lúc nào Chu Vọng về thì mọi chuyện cũng kết thúc ở đây đi.” Sở Dao như thuốc nổ được châm ngòi, giống như Chu Vọng về là cô có chỗ dựa, nói: “Sắp tới lớp rồi, bạn cùng bàn của tôi là Chu Vọng, chỗ ngồi bên cạnh tôi cũng là của Chu Vọng, vốn dĩ đó là chỗ của cậu ấy.”

Chu Ngự đút tay vào túi, chống tay lên xe, cười nhìn cô, cậu coi như là không hiểu ý cô nói, cũng chẳng muốn đoán xem ý cô là thế nào.

Vừa nãy Chu Ngự làm cô tức giận, cố tình không cho cô xuống xe.

“Tôi không quan tâm tại sao cậu lại tới trường này, cũng chẳng quan tâm cậu có học ở lớp tôi không, nhưng bây giờ Chu Vọng về rồi, tôi vẫn muốn quãng đời học sinh của mình yên bình như trước, không muốn để cậu làm phiền tôi nữa.”

Chu Ngự muốn đưa cô về lớp nhưng Sở Dao không cho, cô vén ống quần lên, để lộ mắt cá chân trắng nõn.

Giày của Sở Dao ướt nhẹp, cô không quay đầu lại, vội vàng đi tới lớp học.