Chương 9

Tất Chu nhíu mày nhìn nữ sinh trang điểm tinh xảo đối diện, cô ta là em gái của Hoàng Thu Thu, chính mình không tiện nói nhiều, nhưng mà trong lòng luôn cảm thấy không thoải mái.

"Tôi và Thu Thu còn có việc bận, chúng tôi đi trước." Tất Chu lôi kéo Hoàng Thu Thu muốn đi.

"Vậy, Hi Nguyệt, chị đi trước, em có thể gọi điện thoại cho chị." Hoàng Thu Thu vừa nói xong liền bị Tất Chu kéo đi.

Quay đầu lại nhìn đám người phía xa, Tất Chu mới mở miệng hỏi: "Cô ta là em gái ruột của em?" Trong lòng chửi thầm, nữ sinh kia nói chuyện cũng thật âm dương quái khí.

"Là em họ, bọn em cùng nhau lớn lên."

"Thì ra là em họ." Tất Chu bĩu môi, "Nhất định là cô ta không muốn nghe điện thoại của em, cái gì mà tín hiệu không tốt, tín hiệu của đường Hoa Hằng vô cùng tốt đấy, chơi game cũng rất mượt."

"Hi Nguyệt ... Hẳn là muốn em độc lập." Hoàng Thu Thu theo bản năng nói chuyện thay cho Hoàng Hi Nguyệt.

*Thanh quan bán đoạn gia vụ sư, Tất Chu không tiện nói xấu người khác, rất nhanh đã thu thập tốt tâm tình, mang theo Hoàng Thu Thu đi khắp nơi.

Thanh quan bán đoạn gia vụ sư: Ý muốn nói, chuyện gia đình là chuyện vô cùng phức tạp, đến cả quan thanh liêm cũng khó lòng phân định

Sau khi trở lại căn hộ, sắc mặt Hoàng Hi Nguyệt không được đẹp. Trên đường trở về, cô ta cố ý vô tình hỏi thăm thực lực của dàn nhạc Tố Trúc, biết được nhóm nhạc này không thua gì dàn nhạc Phong Diệp, trong lòng không vui.

Vốn dĩ tưởng rằng chính mình đã nhảy vào một tầng lớp khác, không nghĩ tới Hoàng Thu Thu lại đi theo, còn trực tiếp trở thành thành viên chính thức của dàn nhạc Tố Trúc. Phải biết rằng ngay cả bản thân cô ta cũng chỉ mới là một thực tập sinh, cần quan sát ba tháng.

Không chỉ phá vỡ sự đặc biệt của cô ta, thậm chí còn vượt mặt.

Hoàng Hi Nguyệt nhéo nhéo lòng bàn tay, khóe mắt rơi vào cây vĩ cầm trong căn hộ, lộ ra một tia mỉm cười.

Tay trống định âm thì sao, còn không phải là không thể học được violin sao. Phải biết rằng trong dàn nhạc giao hưởng, người có thể khiến người ta chú ý nhất không ai khác chính là nghệ sĩ violin, bao nhiêu nhạc trưởng nổi tiếng thế giới đều từng là nghệ sĩ violin.

Tương lai cô ta sẽ trở thành nghệ sĩ violin chính, giống như Tần Khả, trên người mặc một bộ váy dài, tao nhã xinh đẹp đứng ở hàng đầu trong sân khấu để biểu diễn độc tấu.

......

Mấy ngày nay Tạ Dịch Chi vẫn chạy về phía đường Hoa Hằng, thật sự là Tần Bạc quá mức ồn ào, chọc cho anh phiền không chịu nổi, trực tiếp ở lại căn hộ.

Vốn dĩ chiều thứ sáu định nghỉ ngơi một đêm ở nội thành, nhưng Tần Bạc lại gọi điện thoại hẹn anh đến quán bar, nói là giải sầu.

Vì để cho mình bảo trì trạng thái lý tưởng nhất, nhiều năm như vậy Tạ Dịch Chi chưa từng đυ.ng đến giọt rượu nào, hút thuốc lại càng không.

Chưa nghe Tần Bạc nói xong anh đã trực tiếp cúp điện thoại, với tính tình của Tần Bạc, nhất định sẽ đến nội thành bên này tìm anh, lúc này Tạ Dịch Chi lái xe đi về phía đường Hoa Hằng. Chỉ là đột nhiên trên đường mưa to, thế tới mãnh liệt.

Phóng tầm nhìn, ánh mắt Tạ Dịch Chi ngưng tụ, do dự một hồi, anh chậm rãi tới gần vỉa hè, cũng may lúc này không có nhiều xe lắm.

Tạ Dịch Chi hạ kính xe xuống, hô một tiếng với người bên ngoài: "Này."

Hôm nay là thứ sáu, Hoàng Thu Thu đến công viên tìm lão gia tử để luyện nhị hồ như thường lệ, vốn dĩ buổi trưa có thể trở về căn hộ, kết quả trên đường về cô bị mấy con chim trên cây mê hoặc.

Ngơ ngác đứng dưới tàng cây nhìn, đợi đến khi chim bay hết, cô mới di chuyển trở về, ai ngờ vừa vặn bắt kịp mưa lớn.

Tạ Dịch Chi nhìn bộ dáng ướt sũng của Hoàng Thu Thu, tóc mềm nhũn dán trên mặt, giống như một con chim con lạc đường mất phương hướng.

Trong lòng vừa động, lời liền nói ra miệng: "Lên xe."

Hoàng Thu Thu có chút do dự, nhìn hộp nhị hồ sắp chảy nước trong ngực mình, vẫn nhịn không được nói: "Trên người tôi đều là nước, đi vào sẽ ướt."

"Chẳng qua là rửa xe thêm một lần." Tạ Dịch Chi không kiên nhẫn dùng ngón tay gõ gõ vô lăng,"Lên xe."

Trời mưa bất ngờ, Hoàng Thu Thu không kịp trốn, cả người đều ướt đẫm, sau khi ngồi lên xe, nước trên người liền bắt đầu tí tách rơi xuống.

Tạ Dịch Chi nhíu mày nhìn xuyên qua gương chiếu hậu, thấy cô cẩn thận lấy hộp nhị hồ được bao bọc trong ngực ra, quả thật là rất yêu quý nhạc cụ, nhưng mà thành viên của dàn nhạc Tố Trúc đã nghèo đến mức này rồi sao, ngay cả nhị hồ tốt mà cũng không thể mua nổi?

"Bên cạnh có khăn lông." Trong không gian nhỏ hẹp vang lên giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông.

Hoàng Thu Thu ngẩng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông đang lái xe, rõ ràng có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh cô đã cúi đầu đi tìm khăn lông.

Nhìn khăn lông sạch sẽ, Hoàng Thu Thu do dự vài phần, cuối cùng duỗi tay về phía nhị hồ của mình.

"Tôi bảo cô lau sạch sẽ chính mình, không phải bảo cô lau nhị hồ." Giọng nói của Tạ Dịch Chi lại một lần nữa vang lên, mang theo tức giận không dễ phát hiện.

Hoàng Thu Thu nghe lời xoay một vòng, bắt đầu lau sạch mặt và tóc của mình, lau một lúc lâu, cuối cùng vẫn đem lời nói trong lòng nói ra, trong giọng nói mang theo thăm dò cùng thương lượng: "Tạ ... Tiên sinh, ngài cứ lái xe đi."

" ..."

Tạ Dịch Chi nhịn rồi lại nhịn, mới không dừng xe đuổi người đi xuống.

Gần tháng mười hai, trời nhanh tối, hơn nữa do mưa to, sắc trời càng là đen hoàn toàn.

Tạ Dịch Chi dừng xe ở bãi đậu xe ở đầu đường Hoa Hằng, lấy ô từ trong xe ra, lại đi về phía ghế sau mở cửa xe, ý bảo Hoàng Thu Thu đi ra.

Một chiếc ô màu đen có thể miễn cưỡng chống đỡ một người đàn ông cao lớn, thêm một người liền có chút chật chội, hơn nữa Hoàng Thu Thu còn có bảo bối nhị hồ.

Sau khi xuống xe, Hoàng Thu Thu muốn ôm nhị hồ không để cho nó bị mưa ướt đẫm, nhưng trên người cô lại không tính là sạch sẽ, khó xử trái phải.

"Đưa đây."

Hoàng Thu Thu quay đầu ngửa mặt nhìn về phía người đàn ông, lại cúi đầu nhìn nhị hồ của mình, không đợi cô nghĩ thông suốt, Tạ Dịch Chi đã tự mình lấy đi nhị hồ, ôm vào trong ngực.

Nhìn xa thấy nhị hồ có vẻ kém chất lượng, hiện tại ôm vào trong ngực lại càng thấy rõ ràng, nhị hồ này giống như được nhặt trong thùng rác, trong lòng Tạ Dịch Chi đưa ra kết luận.

Trên người Hoàng Thu Thu ướt đẫm, cô cẩn thận khống chế bản thân không đυ.ng phải Tạ Dịch Chi, đề phòng làm ướt quần áo của anh.

Tạ Dịch Chi liếc nhìn bộ dáng thật cẩn thận của cô, không nói gì, trầm mặc đi về phía căn hộ, chỉ là ô hơi nghiêng về phía cô.

"Cám ơn." Hoàng Thu Thu nhận lấy nhị hồ, nói một tiếng cảm ơn, sau đó đi lên lầu.

Tạ Dịch Chi xoay người đi về phía căn hộ đối diện, nửa bả vai của anh bị ướt, chỉ là bởi vì mặc âu phục màu đen nên Hoàng Thu Thu không phát hiện ra.

Trận mưa này kéo dài liên tiếp suốt một tuần, ướt sũng, sương mù mênh mông. Phần lớn người ở con phố này đều là những hạt giống nhạc công tốt nhất của đất nước, tâm tư tinh tế mẫn cảm. Cho nên mấy ngày nay, ngay cả khúc nhạc luyện tập cũng tràn ngập thương cảm cùng chán nản.

Bởi vì lòng tốt lần trước của Tạ Dịch Chi, Hoàng Thu Thu không coi anh là người xa lạ nữa, nếu gặp phải thì sẽ mỉm cười chào hỏi. Lúc đó Tạ Dịch Chi sẽ phản ứng một hồi rồi mới quý báu gật gật đầu, anh nhìn Hoàng Thu Thu liền nhớ tới tiếng nhị hồ có thể đoạt mạng của cô, xuất phát từ cảm xúc khó hiểu nào đó, vẫn quyết định đáp lại Hoàng Thu Thu.

Nhưng gần đây hai người không thường gặp nhau lắm, bởi vì Tần Bạc tìm được bên này, Tạ Dịch Chi đành phải trở về nội thành ở. Ngược lại Hoàng Thu Thu thường xuyên nhìn thấy Hoàng Hi Nguyệt, cô ta vẫn giống như trước kia, ở đâu cũng là trung tâm.

Có lẽ là bởi vì Hi Nguyệt lớn lên xinh đẹp, đối đãi với người khác lại tốt, Hoàng Thu Thu nghĩ thầm.

"Thu Thu, chị đang tập luyện sao?" Dường như Hoàng Hi Nguyệt đã khôi phục lại, thấy Hoàng Thu Thu thì tỏ vẻ thân mật như trước kia.

"Ừm." Hoàng Thu Thu gật đầu, ban đầu mỗi dàn nhạc đều có thời gian nghỉ ngơi cố định riêng, gần đây dàn nhạc Tố Trúc nhận một buổi biểu diễn, bọn họ đang chuẩn bị, cho nên thời gian tập luyện cũng dài hơn rất nhiều.

Lúc trước dàn nhạc Tố Trúc chỉ có một tay trống định âm, kết quả là trong nhà người kia xảy ra chuyện không thể không rời đi, dẫn đến toàn bộ dàn nhạc đều phải nghỉ ngơi.

Suốt một năm nay, Cốc Thành Kính vẫn luôn tìm kiếm tay trống định âm mới, lúc trước tìm được một người thích hợp với dàn nhạc của bọn họ trong nhóm dự bị ở đường Hoa Hằng, chẳng qua người kia không hoàn toàn trưởng thành, mài giũa hơn nửa năm vẫn không đạt được hiệu quả như trong tưởng tượng.

Dàn nhạc phải cung ứng cho nhiều người như vậy, nếu còn không biểu diễn thì chính là miệng ăn núi lở.

Khoảng thời gian trước Cốc Thành Kính mới một lần nữa chiêu mộ tay trống định âm thành thục, bọn họ đã nghỉ ngơi một năm, Cốc Thành Kính không thể không tìm người mới thay thế.

Vốn dĩ Cốc Thành Kính tuyển Hoàng Thu Thu vào là chuyện rất mạo hiểm, cũng may Hoàng Thu Thu có thể nhanh chóng mài giũa với dàn nhạc, không làm cho ông thất vọng.

"Em có thể đi xem một chút được không?" Hoàng Hi Nguyệt ôm tay Hoàng Thu Thu, nửa lải nhải nửa trách móc nói, "Còn chưa thấy bộ dáng gõ trống định âm của chị đâu."

"Nhưng phòng tập luyện chỉ có..." Hoàng Thu Thu chưa từng nhìn thấy người ngoài đến tham quan dàn nhạc Tố Trúc, không hỗn loạn giống như dàn nhạc trước kia, dàn nhạc nơi này có tính riêng tư của mình.

"Vậy em sẽ đứng ở bên ngoài xem một chút." Hoàng Hi Nguyệt lắc lắc cánh tay Hoàng Thu Thu làm nũng nói, "Em cũng là người của dàn nhạc giao hưởng, đương nhiên biết quy củ."

"Được rồi." Hoàng Thu Thu chưa từng nghe nói qua việc không cho người khác đứng ở bên ngoài phòng tập luyện, đành phải mang theo Hoàng Hi Nguyệt cùng nhau đi đến phòng tập luyện.

Đứng ở bên ngoài có thể xuyên qua cửa kính nhìn thấy tình huống bên trong, Hoàng Thu Thu đứng ở bên ngoài dặn dò Hoàng Hi Nguyệt vài câu, sau đó đi vào.

Khác với trong tưởng tượng của Hoàng Hi Nguyệt, người của dàn nhạc Tố Trúc vừa nhìn thấy Hoàng Thu Thu đã tươi cười chào hỏi, không có một chút ý tứ lạnh lùng. Xem ra cuộc sống của Hoàng Thu Thu cũng không tệ lắm, Hoàng Hi Nguyệt bĩu môi.

Lúc này Cốc Thành Kính đi tới, ánh mắt dừng lại một hồi vào Hoàng Hi Nguyệt đang đứng ở bên ngoài, không nói gì, đẩy cửa đi vào.

"Chào nhạc trưởng." Mọi người vừa thấy Cốc Thành Kính, lập tức hô một tiếng.

Cốc Thành Kính giơ tay lên: "Đã thật lâu chúng ta không đi ra ngoài, lần này phải phát huy cho tốt, đừng để người ta quên Tố Trúc chúng ta. Cho dù năm ngoái không đoạt được giải, thực lực của chúng ta cũng không thể khinh thường."

Người của dàn nhạc Tố Trúc nhìn nhau, hiển nhiên là vô cùng tự tin.

Cốc Thành Kính nhìn Hoàng Thu Thu ngồi ở trung tâm phía sau, nói: "Cháu đừng khẩn trương, cứ phát huy giống như lúc gõ kẻng tam giác là được."

Mọi người tươi cười ồn ào, bình thường lúc nghỉ ngơi, bọn họ sẽ ngồi nghe Hoàng Thu Thu gõ kẻng tam giác, bởi vì Hoàng Thu Thu nhàn rỗi không có việc gì sẽ lấy kẻng tam giác ra gõ một cái, dẫn đến việc toàn bộ mọi người đều nhân lúc nghỉ ngơi chạy tới học hỏi kinh nghiệm, dàn nhạc của bọn họ không có người chuyên gõ kẻng tam giác, bình thường đều là ai có thời gian thì truyền cho người đó gõ.

Nhìn thấy Hoàng Thu Thu gõ như vậy, ngay cả nghệ sĩ violin ở hàng ghế đầu cũng chạy tới học gõ một cái.

Hoàng Hi Nguyệt đứng bên ngoài còn tưởng rằng bọn họ đang cười nhạo xuất thân của Hoàng Thu Thu, trong lòng dễ chịu hơn một chút.

Cốc Thành Kính chọn hai bài nhạc nhảy xoay tròn, ba bài Polka, cộng thêm bốn bài hiện đại, chủ yếu là phải tốn thời gian luyện tập mấy bài hiện đại, dù sao cũng chưa từng tiếp xúc qua loại nhạc này, đối với dàn nhạc mà nói, đây là thể loại nhạc hoàn toàn mới.

Người gõ trống định âm cần phải nắm vững nhịp điệu của toàn bộ dàn nhạc, dẫn khúc nhạc trở nên thú vị, đưa nó lên cao trào. Đối với những thứ này, quả thật Hoàng Thu Thu rất thích hợp, cô có thể dễ dàng tìm được nhịp gõ chuẩn xác, nắm chắc tiết tấu của mọi người. Hoàng Hi Nguyệt đứng ở bên ngoài nghe dàn nhạc Tố Trúc diễn tấu, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Cô ta không nghĩ tới Hoàng Thu Thu lại thật sự biết gõ trống định âm, thậm chí còn không thua kém tay trống định âm của dàn nhạc Phong Diệp.