Chương 8

Mặc dù đã là 10 giờ đêm nhưng đường Hoa Hằng vẫn náo nhiệt như cũ, thanh nhạc tung bay. Đãi ngộ ở đây rất tốt, Hoàng Thu Thu không cần phải làm những công việc lặt vặt khác, bởi vậy có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, cô liền ngồi ở ban công nghe MP3 mà Tất Chu đưa cho cô, bên trong có rất nhiều bản giao hưởng.

Sau khi bị Tạ Dịch Chi gõ cửa cảnh cáo, Hoàng Thu Thu không dám luyện tập vào buổi tối, cho dù luyện tập thì cũng sẽ khóa kín cửa, đóng cửa sổ lại. Nhưng cô lại thích tiếng gió mát mẻ cực kỳ tự nhiên, luôn muốn đứng trên ban công.

Liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy ban công đối diện, Tạ Dịch Chi không đứng ở bên ngoài, hẳn là đang luyện violin, Hoàng Thu Thu nhìn bóng người trên cửa thủy tinh thầm nghĩ.

Cô từng có một đoạn thời gian học violin, khi đó chú và dì đối xử với cô rất tốt. Hi Nguyệt muốn học violin, chú liền cho cô đi học theo, nói là hai đứa trẻ có thể chăm sóc lẫn nhau.

Khi đó Hoàng Thu Thu còn nhỏ, chỉ mới chín tuổi. Chú bỏ tiền ra cho cô học violin, đương nhiên cô sẽ cố gắng hết sức để học. Cho nên thời điểm thím đến đón bọn họ tan học, giáo viên dạy violin luôn luôn khen ngợi Hoàng Thu Thu, nói rằng tương lai cô sẽ tiền đồ vô lượng.

Một lần hai lần, thím chỉ cười cười cho qua, nhưng thật lâu sau vẫn chưa từng nghe giáo viên khen ngợi Hoàng Hi Nguyệt, tất cả liền thay đổi.

Vốn dĩ Hoàng Thu Thu ăn nhờ ở đậu, tương đối mẫn cảm đối với cảm xúc của người lớn, lúc học violin cũng không còn dụng tâm nữa, có khi còn cố ý không học tốt. Về sau giáo viên dần dần không nhắc tới những lời lúc trước, ngược lại bắt đầu chú ý tới Hoàng Hi Nguyệt.

Cứ như vậy chưa đầy một năm, chú khó xử nói với Hoàng Thu Thu, trong nhà phải nuôi dưỡng hai đứa trẻ ăn học, nếu như muốn cho cả hai học violin, thật sự không đủ khả năng, chỉ có thể để cho người học tốt hơn tiếp tục theo học.

Đương nhiên Hoàng Thu Thu đồng ý, trấn an chú nói chính mình thích nhị hồ, có thể luyện nhị hồ.

"Học nhị hồ cũng cần tiền." Thím ở một bên không khỏi nhíu mày.

"Cháu có thể tự học." Hoàng Thu Thu chỉ chỉ nhị hồ của mình, "Trước kia mẹ đã dạy cháu."

Hơn nửa tháng trôi qua, cũng đủ thời gian để làm quen với phong cách của dàn nhạc và môi trường xung quanh đường Hoa Hằng.

"Thu Thu, Thu Thu..." Tất Chu thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ra ngoài, phát hiện Hoàng Thu Thu đứng ở cửa phòng tập luyện ngẩn người, nhịn không được hô vài tiếng.

Phần lớn phòng tập luyện ở tầng một của đường Hoa Hằng chỉ có một hành lang, thông thẳng ra đường phố bên ngoài.

"...... Tất Chu học trưởng." Hoàng Thu Thu hoàn hồn, "Làm sao vậy?"

"Em đứng ở đây làm gì vậy?" Đây không phải là lần đầu tiên Tất Chu nhìn thấy Hoàng Thu Thu ngây người.

"Tiếng sáo." Hai mắt Hoàng Thu Thu cong cong, hiển nhiên rất vui vẻ, ngay cả má lúm đồng tiền ở khóe miệng cũng có ý cười.

Tất Chu thò đầu ra cẩn thận lắng nghe, nghi hoặc nói: "Ở đâu?"

Ban ngày ở đường Hoa Hằng rất náo nhiệt, âm thanh gì cũng có, hiện tại Tất Chu đã nghe được tiếng đàn dương cầm, kèn, violin, còn có tiếng trống.

"Có thể quá xa." Hoàng Thu Thu cực kỳ tự nhiên nói, sau khi lớn lên một chút cô liền biết không phải tất cả mọi người đều có thể nghe rõ ràng rất nhiều âm thanh giống như cô.

Tất Chu cũng không thèm để ý: "Thu Thu, anh nghe nhạc trưởng nói em không phải người ở Định Thành, không muốn ra ngoài dạo một vòng sao?"

Ngoại trừ sáng thứ năm hàng tuần sẽ đi công viên luyện nhị hồ, thời gian còn lại Hoàng Thu Thu vẫn luôn ở lại đường Hoa Hằng, Tất Chu nghẹn đến hoảng thay cô.

"Âm thanh nơi này rất dễ nghe." Hoàng Thu Thu chỉ chỉ chung quanh nói.

"Dễ nghe cũng không cần phải nghe mỗi ngày, hơn nữa sau này còn có rất nhiều cơ hội nghe." Tất Chu không ngừng xúi giục Hoàng Thu Thu đi ra ngoài dạo chơi.

Người ở dàn nhạc Tố Trúc thường trên 24 tuổi, trước khi Hoàng Thu Thu tới, Tất Chu là người nhỏ tuổi nhất ở đây, luôn bị xem là trẻ nhỏ. Hiện giờ Hoàng Thu Thu vừa đến, cục diện lập tức chuyển biến, Tất Chu nhìn Hoàng Thu Thu thì vui vẻ. Đồng thời còn muốn bày ra bộ dáng anh trai.

Từ trước đến nay Hoàng Thu Thu đều không cự tuyệt người khác, cuối cùng chỉ có thể bị Tất Chu lừa gạt đi ra ngoài.

"Chờ qua một đoạn thời gian nữa, nhất định em sẽ ngán ngẩm Hoa Hằng." Tất Chu truyền thụ kinh nghiệm của mình.

Hai người cách nhau rất gần, Tất Chu lại quơ chân múa tay, người bên ngoài nhìn vào, đương nhiên sẽ cho rằng bọn họ rất thân thiết.

Ít nhất ở trong mắt Hoàng Hi Nguyệt chính là như vậy.

Mặc dù Hoàng Hi Nguyệt luyện đàn chăm chỉ, nhưng cũng không tránh khỏi tâm tư vui chơi của nữ sinh, hơn nữa so với những nơi mà cô ta từng đi qua, Định Thành phồn hoa hơn không ít. Mấy ngày nay cô ta và nữ sinh trong dàn nhạc luôn hẹn nhau đi ra ngoài, ba mẹ chuyển không ít tiền tới, bảo cô ta không cần tiết kiệm tiền.

Hoàng Hi Nguyệt hẹn với mọi người đi ra ngoài chơi cả buổi sáng, đang nói nói cười cười đi về phía căn hộ, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy hai người Hoàng Thu Thu và Tất Chu đi về phía bọn họ.

Vốn dĩ tưởng rằng chỉ là người qua đường, kết quả sau khi hai người đến gần, Hoàng Hi Nguyệt lại phát hiện một người trong đó cực kỳ giống Hoàng Thu Thu.

Hoàng Thu Thu đang quay đầu nhìn Tất Chu nói chuyện, không chú ý tới Hoàng Hi Nguyệt ở đối diện.

Đợi đến khi hai nhóm người tới gần, Hoàng Hi Nguyệt khϊếp sợ mở miệng nói: "Thu Thu?"

Hoàng Thu Thu nghe thấy có người gọi tên mình, không khỏi quay đầu nhìn qua, trên mặt lập tức lộ ra kinh hỉ: "Hi Nguyệt?"

Trong lòng Hoàng Hi Nguyệt chỉ có kinh sợ chứ không vui vẻ, cô ta bình tĩnh lại: "Thu Thu, sao chị lại ở đây?"

Không đợi Hoàng Thu Thu trả lời, mấy thành viên xung quanh của dàn nhạc Phong Diệp đã mở miệng chào hỏi: "Tất Chu đi đâu vậy?"

"Dẫn học muội đi dạo." Tất Chu đắc ý nói, dàn nhạc nơi này thường có thói quen gọi học trưởng học muội, hiện giờ thật vất vả mới có được một học muội trẻ tuổi hơn mình, anh ta chỉ hận không thể khoe khoang cho toàn bộ người ở đường Hoa Hằng đều biết.

"À-----" Một người trong dàn nhạc Phong Diệp kéo dài âm nói, "Là tay trống định âm mới đến sao?"

"Làm quen một chút, tay trống định âm siêu cường của dàn nhạc chúng tôi, Hoàng Thu Thu." Tất Chu đắc ý hận không thể đem lỗ mũi hướng lên trời.

"Lần sau gặp trên sân thi đấu." Người của dàn nhạc Phong Diệp bĩu môi.

Hoàng Hi Nguyệt nghe thấy thì hồ đồ: "Thu Thu, sao chị lại trở thành tay trống định âm? Chị biết đánh trống sao?"

Trong lòng cô ta, Hoàng Thu Thu chỉ biết gõ kẻng tam giác, học nhị hồ mười mấy năm vẫn không thể kéo được.

"Cô ta là ai vậy?" Tất Chu lặng lẽ đến gần bên tai Hoàng Thu Thu hỏi, "Nói chuyện với giọng điệu gì vậy?"

"Em gái em." Hoàng Thu Thu quay đầu nói với Tất Chu một câu, lại nhìn về phía Hoàng Hi Nguyệt, "Hi Nguyệt, em đổi số điện thoại di động sao? Điện thoại luôn không liên lạc được."

Mấy ngày nay Hoàng Thu Thu vẫn luôn muốn nói cho Hoàng Hi Nguyệt biết chuyện cô ở lại Định Thành, hơn nữa cũng ở đường Hoa Hằng.

"Có thể là do điện thoại di động bị hỏng, gần đây tín hiệu vẫn luôn không tốt." Hoàng Hi Nguyệt duy trì biểu tình trên khuôn mặt rất tốt, "Thu Thu, chị học trống định âm từ khi nào vậy?"

Cô ta chưa từng thấy Hoàng Thu Thu đánh trống định âm.

Cái này cũng khó trách, ở dàn nhạc trước đó, Hoàng Hi Nguyệt luôn thích ở một mình, thời điểm ra ngoài tập luyện, luôn chiếm một gian phòng riêng. Mà Hoàng Thu Thu lại phải dậy sớm sửa sang lại công việc vặt trong dàn nhạc, đi ra ngoài tập luyện theo cả đoàn, thời gian của hai người gần như là chênh lệch.

"Lúc trước A Đông dạy chị." Hoàng Thu Thu nhìn Hoàng Hi Nguyệt, phát hiện dường như cô ta trở nên xinh đẹp hơn một chút.

A Đông chính là tay trống định âm của dàn nhạc trước đây, anh ta luôn là người đầu tiên đến phòng tập luyện, mà Hoàng Thu Thu phải đến sớm để dọn dẹp. Có đôi khi Hoàng Thu Thu nghe xong thì thất thần, A Đông nhìn bộ dáng của cô liền hỏi cô có muốn học hay không.

"Chị che dấu thật sâu." Hoàng Hi Nguyệt cười cười, còn mang theo chút thân mật, "Ngay cả em cũng bị lừa."