Chương 12

Hoàng Thu Thu được Cốc lão gia tử chiêu đãi một bữa cơm tối thịnh soạn, trước khi về nhà còn được bà nội Minh Liên nhét cho một đống đồ ăn vặt tự tay làm, có hạnh mai khô, bánh hoa đào, đều là những đồ ăn vặt vừa nhìn đã cảm thấy rất ngon.

Sáng hôm sau, Hoàng Thu Thu nhắn tin cho Hoàng Hi Nguyệt hỏi cô ta có thời gian không, muốn cho cô ta nếm thử mấy món này.

Nửa ngày vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời, Hoàng Thu Thu nhìn đồng hồ, mấy ngày nay dàn nhạc Tố Trúc được nghỉ ngơi, chưa từng nghe qua tin tức dàn nhạc Phong Diệp ra ngoài biểu diễn, hẳn là Hi Nguyệt đang tập luyện.

Hoàng Thu Thu dứt khoát dùng hộp sạch sẽ bỏ một nửa đồ ăn vặt vào đó, đi về phía phòng tập luyện của dàn nhạc Phong Diệp.

Mặc dù cô chưa từng đi qua, nhưng người ở đường Hoa Hằng không ai không biết dàn nhạc Phong Diệp, tùy tiện tìm người qua đường hỏi một chút là có thể biết.

Vừa đến hành lang đã nghe thấy âm nhạc dễ chịu, quả nhiên đang tập luyện.

Bước chân của Hoàng Thu Thu chậm lại, nhìn chung quanh một chút, cách đó không xa có ghế dài, ngồi chờ Hi Nguyệt đi ra là tốt rồi.

Đến gần ghế dài, Hoàng Thu Thu đặt hộp bánh ngọt sang một bên, quy củ ngồi xuống, hai tay song song, lòng bàn tay đặt xuống trên đầu gối.

Tạ Dịch Chi kéo cửa ra liền nhìn thấy tư thế ngồi của Hoàng Thu Thu, theo bản năng nhướng mày chủ động hỏi: "Có việc?"

"Tôi tìm Hi Nguyệt." Hoàng Thu Thu lập tức đứng lên, anh là nhạc trưởng của Hi Nguyệt, tương đương với lão sư của Hi Nguyệt, không thể không tôn trọng.

"Hi Nguyệt?" Tạ Dịch Chi có chút không kịp phản ứng, "Ai?"

Hoàng Thu Thu đầu tiên là sửng sốt, sau đó giải thích: "Hoàng, Hoàng Hi Nguyệt. Lần trước ngài dẫn Hi Nguyệt đi."

Lúc này Tạ Dịch Chi mới phản ứng lại, anh nhíu nhíu mày: "Bạn của cô?"

Anh gần như lập tức nhớ lại bộ dáng lúc trước Hoàng Thu Thu đứng bên cạnh Hoàng Hi Nguyệt.

"Là em gái tôi." Hoàng Thu Thu gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.

Tạ Dịch Chi nhìn chằm chằm bộ dáng "người ngốc dễ lừa" của cô, so sánh với Hoàng Hi Nguyệt trong phòng tập luyện phía sau, cuối cùng nói: "Hai người không giống."

"Ừm, Hi Nguyệt là em họ tôi, em ấy rất xinh đẹp." Nói xong, trên mặt Hoàng Thu Thu hiện lên tươi cười.

Rơi vào trong mắt Tạ Dịch Chi, thật sự là càng ngốc.

Tạ Dịch Chi xẹt qua một tia bất đắc dĩ: "Tôi không nói tới cái này."

Hoàng Thu Thu ngửa đầu nhìn Tạ Dịch Chi, trong mắt lộ ra vẻ mờ mịt đơn thuần, hiển nhiên không rõ ý tứ của anh.

Hai người đứng nhìn nhau một hồi, Tạ Dịch Chi bỗng nhiên dời ánh mắt, chỉ vào hộp đồ ăn vặt trên ghế dài: "Cô muốn tặng cái này cho Hoàng Hi Nguyệt?"

Hoàng Thu Thu lập tức gật đầu: "Ừm, chờ Hi Nguyệt tập luyện xong tôi sẽ đưa cho em ấy, tôi ngồi đây sẽ không làm phiền mọi người tập luyện."

Thoạt nhìn ngốc nghếch, còn luôn lo lắng ảnh hưởng đến người khác, Tạ Dịch Chi hoàn toàn không có cách nào lý giải loại người như Hoàng Thu Thu, nhưng mà anh vẫn nhắc nhở: "Chúng tôi còn phải tập luyện mấy tiếng đồng hồ nữa, cô không cần ngồi ở chỗ này chờ."

Vốn dĩ Hoàng Thu Thu muốn đến căn hộ của Hoàng Hi Nguyệt tìm cô ta, nhưng lại không biết ở đâu, đành phải tới đây, cho nên cô mới đứng yên không nhúc nhích.

"...... Cô đưa cho tôi, tôi mang vào giúp cô." Tạ Dịch Chi cố mà làm nói.

Hoàng Thu Thu mở to hai mắt, nhìn qua càng có vẻ ngốc nghếch hơn: "Cám ơn ngài."

"Không cần, đưa số điện thoại của cô cho tôi." Tạ Dịch Chi làm như không có chuyện gì tiếp tục nói.

"Số điện thoại?" Hoàng Thu Thu không hiểu ra sao.

"Số điện thoại, đợi lát nữa tập luyện xong tôi sẽ đưa cho cô ấy, sau đó thông báo lại cho cô." Tạ Dịch Chi chỉ chỉ hộp bánh ngọt.

Hoàng Thu Thu mơ hồ đem số điện thoại của mình đọc cho Tạ Dịch Chi, chờ anh gọi điện thoại tới xác nhận, lại không giải thích được mà thêm wechat của Tạ Dịch Chi.

"Cô trở về trước, tập luyện xong tôi sẽ đưa cho Hoàng Hi Nguyệt." Tạ Dịch Chi bỏ điện thoại di động của mình vào túi, nhận lấy hộp bánh ngọt trong tay Hoàng Thu Thu, thản nhiên đi vào phòng tập luyện.

Tạ Dịch Chi mang theo đồ vật không phải nhạc cụ đi vào, tất cả mọi người trong dàn nhạc đều chú ý hộp trong tay anh, dưới uy áp của Tạ Dịch Chi, không có ai biểu hiện ra ngoài mặt, nhưng ánh mắt nhìn đồng đội đều tràn ngập tò mò.

Sau khi tập luyện xong, Tạ Dịch Chi đưa hộp đồ cho Hoàng Hi Nguyệt, thật sự làm cho mọi người lắp bắp kinh hãi.

Hoàng Hi Nguyệt cũng không ngoại lệ, nhưng mà so với người khác, trong lòng cô ta còn tràn ngập một loại cảm xúc khác.

"Nhạc trưởng, anh..." Hoàng Hi Nguyệt nhận lấy hộp bánh ngọt, hai má nổi lên màu hồng phấn, thẹn thùng cúi đầu, những lời chưa nói hết đều không nói nên lời.

"Thu Thu đưa cho cô." Tạ Dịch Chi cắt ngang lời, làm sao còn chú ý đến biểu tình gì của Hoàng Hi Nguyệt, rời khỏi tập luyện, bọn họ không có quan hệ gì khác.

Dưới tình huống mọi người còn chưa rõ ý tứ, đỏ ửng trên mặt Hoàng Hi Nguyệt biến mất không còn một mảnh, cô ta cắn chặt môi dưới mới có thể không lập tức hỏi ra miệng, Hoàng Thu Thu và anh có quan hệ gì, vậy mà lại gọi tên của cô thân mật như vậy.

Kỳ thật Hoàng Hi Nguyệt hiểu lầm, chẳng qua là Tạ Dịch Chi nhìn thấy trên nickname WeChat của Hoàng Thu Thu chỉ viết hai chữ "Thu Thu", đến bây giờ anh còn chưa rõ tên đầy đủ của cô là gì.

"Là ai vậy, nhạc trưởng có quan hệ gì sao?" Đồng đội cùng nhóm violin đi lại hỏi.

"Là một người quen nhờ nhạc trưởng đưa tới." Hoàng Hi Nguyệt miễn cưỡng cười cười, cô ta không nói dối, nói cũng chỉ là tăng thêm tiếng cười.

"Là như vậy sao." Mọi người vây quanh nghe thấy tin tức không thú vị thì giải tán, sau đó mấy người có quan hệ tốt cùng nhau đi ra ngoài.

Hoàng Hi Nguyệt cúi đầu nhìn hộp bánh ngọt trong tay, ánh mắt lãnh đạm: Hoàng Thu Thu luôn thích làm loại hành động tự cho là đúng này, cái gì cũng xem như bảo bối.

Mở hộp ra, nhìn đồ vật bên trong, Hoàng Hi Nguyệt đi đến một nơi không có người, đem bánh ngọt ném đi.

Mãi cho đến khi về nhà, tâm tình của Hoàng Hi Nguyệt vẫn không tốt lắm, ngay cả du͙© vọиɠ luyện đàn cũng không còn.

Từ nhỏ cô ta đã bắt đầu luyện violin, chưa bao giờ buông lỏng một chút.

Không thể nói là yêu âm nhạc, chỉ là ở địa phương nhỏ kia, violin có thể làm cho cô ta có vẻ độc nhất vô nhị, hơn nữa Tần Khả ... Từ nhỏ đã diễn tấu trên sân khấu hào quang vạn trượng. Hoàng Hi Nguyệt rất hâm mộ loại phụ nữ này, xuất thân ưu đãi, thiên phú quanh người, lại có nhan sắc.

Hoàng Hi Nguyệt vẫn luôn hy vọng chính mình là người như vậy, violin có thể làm cho khoảng cách giữa cô ta và Tần Khả gần hơn một chút.

Đi tới dàn nhạc Phong Diệp, nhạc trưởng anh tuấn vô song, khí chất lạnh thấu xương, cho dù là người phụ nữ nào cũng đều sẽ động tâm. Hơn nữa với người từ nhỏ đã có giấc mộng công chúa như Hoàng Hi Nguyệt, đối với một người đàn ông có thể xưng là "vương tử" như Tạ Dịch Chi, có thể nói là không có nửa điểm chống cự.

Hoàng Hi Nguyệt đang đen mặt ngồi bên giường, nghe thấy điện thoại di động gọi tới, cầm lên nhìn thấy là Hoàng Thu Thu. Cô ta không nhận ngay mà là một lát sau mới chậm rãi chấp nhận.

"Hi Nguyệt, bánh hoa đào có ngon không? Đều là hoa đào mà bà nội Minh Liên đã cất giữ trong nửa năm qua." Hoàng Thu Thu nhận được tin nhắn của Tạ Dịch Chi, nhịn không được mà gọi điện thoại cho Hoàng Hi Nguyệt.

"Ừm, không tồi, cảm ơn Thu Thu." Sắc mặt Hoàng Hi Nguyệt không chút thay đổi, giọng ngọt ngào nói với người ở đầu dây bên kia

Trong lòng Hoàng Thu Thu cao hứng: "Hi Nguyệt, ngày mai chị đi mua nồi. Quản lý nói nơi này có thể tự nấu cơm, chị nấu xong sẽ gọi em qua ăn được không?"

"Không, gần đây em đang bận tập luyện." Hoàng Hi Nguyệt gần như lập tức cự tuyệt.

Cả đường Hoa Hằng này không có bao nhiêu người tự nấu cơm, tất cả mọi người đều quen đi ra ngoài ăn. Hiện tại ba mẹ vẫn luôn gửi tiền qua, cô ta không muốn lạc loài.

"A, vậy em tập luyện cho tốt." Hoàng Thu Thu chỉ có thể tiếc nuối nói.

......

Buổi trưa Tạ Dịch Chi cùng Tần Bạc đi ra ngoài ăn cơm, buổi chiều muốn ở lại nội thành, kết quả phát hiện chìa khóa rơi ở trong phòng tập luyện, đành phải lái xe tới lấy.

Vừa vặn đυ.ng phải nhân viên vệ sinh buổi chiều đang quét dọn vệ sinh, bước chân đi ngang qua của Tạ Dịch Chi dừng một chút, nhìn chằm chằm thùng rác của công nhân vệ sinh một hồi lâu.

"Tiên sinh, có vấn đề gì sao?" Nhân viên dọn dẹp vệ sinh bị người đàn ông cao lớn anh tuấn nhìn thì có chút chột dạ, nhịn không được mở miệng hỏi.

Tạ Dịch Chi hoàn hồn: "Không có việc gì."

Sau đó sải bước ra khỏi phòng tập luyện.

Nếu lúc này Hoàng Thu Thu ở đây, sẽ phát hiện phía sau thùng rác chính là hộp bánh ngọt mà sáng nay cô tự tay gói rồi mang tới.