Chương 11

Dàn nhạc Tố Trúc muốn so sánh với dàn nhạc của Tần Bạc, đương nhiên không thể nói là rất tốt, dù sao dàn nhạc của anh ta xếp hạng rất cao trên thế giới. Nhưng mà chuyện này cũng không ngăn cản việc Tần Bạc thưởng thức dàn nhạc trong nước, như vậy cũng có thể nhìn thấy tiềm lực ở dàn nhạc này.

"Lúc trước cậu đã gặp cô ấy chưa?" Tạ Dịch Chi bỗng nhiên chỉ vào Hoàng Thu Thu ngồi ở giữa hàng phía sau.

Tần Bạc nhìn Tạ Dịch Chi, sau đó nhìn lại theo hướng tay anh: "Ai vậy? Chưa gặp ... À, có chút quen mắt. Lần trước khi cậu đi tìm người ở phía sau hậu trường trong trường học kia, hình như cô ấy đứng bên cạnh."

Vốn dĩ Tạ Dịch Chi muốn hỏi Tần Bạc, có thấy Hoàng Thu Thu trong buổi biểu diễn ở trường học kia không, hiện tại xem ra anh ta không chú ý tới.

"Ừm." Vừa lúc khúc nhạc tiếp theo bắt đầu, Tạ Dịch Chi không nhiều lời nữa.

Bây giờ nhớ lại, mặc dù lúc ấy Hoàng Thu Thu không gõ trống định âm, nhưng ở phía sau hậu trường, anh nhìn thấy cô cầm kẻng tam giác, hẳn là cũng là người trong dàn nhạc kia. Bây giờ lắc mình biến đổi trở thành thành viên của dàn nhạc Tố Trúc.

Tin tức của mấy dàn nhạc trên đường Hoa Hằng được xem như là tin tức công khai. Tạ Dịch Chi ngẫm lại thời gian ban đầu phát ra tin tức, cho rằng hẳn là Hoàng Thu Thu đã sớm nộp sơ yếu lý lịch cho dàn nhạc Tố Trúc, hơn nữa có lẽ cô gõ kẻng tam giác không tốt lắm, cho nên thời điểm nghe dàn nhạc diễn tấu ở trường học kia, anh chỉ nghe ra trình độ của Hoàng Hi Nguyệt.

Vị trí trống định âm được coi là dễ thấy, mấy cái trống vây quanh cùng một chỗ, hơn nữa lại ở trung tâm phía sau, rất khó xem nhẹ.

Nếu nói violin là nhân vật chính của một dàn nhạc, vậy trống định âm chính là một vai phụ đặc biệt quan trọng.

Cho nên mấy khúc nhạc đi xuống, xung quanh có người bắt đầu nghị luận về Hoàng Thu Thu.

"Chị gái gõ trống kia thật đẹp trai." Một nữ sinh tuổi không lớn chỉ vào Hoàng Thu Thu, hưng phấn nói, xem ra là người ngoài lại đây góp vui.

Một người bạn cùng trang lứa ngồi bên cạnh có hiểu biết đại khái về trống định âm, bĩu môi nói: "Đẹp thì có lợi ích gì, rất nhiều tư thế đều không đúng."

Ánh mắt Tạ Dịch Chi khẽ xẹt qua hai người này, cuối cùng rơi vào trên người Hoàng Thu Thu đang tạm dừng nghỉ ngơi trên sân khấu.

Trong âm nhạc, không có tư thế đúng sai, quan trọng là âm thanh được tạo ra. Hơn nữa ... Theo quan điểm của anh, không phải là tư thế của Hoàng Thu Thu sai, mà là giảm bớt rất nhiều bước cúi đầu lắng nghe của các tay trống định âm chuyên nghiệp.

Một dàn nhạc có mấy chục người, hơn mười loại nhạc cụ, nếu muốn nghe rõ âm thanh phát ra từ nhạc cụ của mình, không phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa trống định âm có tác dụng dẫn dắt tiết tấu trong dàn nhạc, không cho phép tay trống định âm xảy ra một chút sai lầm. Để phân biệt chính xác các giai điệu, bọn họ thường có mấy động tác cúi đầu xuống nghe.

Ngón tay thon dài trắng nõn gõ gõ trên ghế, trong lòng Tạ Dịch Chi có một phỏng đoán.

Hoàng Thu Thu đắm chìm trong âm nhạc, vẫn chưa phát hiện dưới sân khấu có người một mực quan sát cô, cô cầm hai cái dùi trống, dưới chân đạp bàn đạp. Lúc này hoàn toàn không còn dáng vẻ ngơ ngác như bình thường, trên sân khấu, cô có một phong cách độc đáo thuộc về tay trống định âm: tự tin, độc nhất vô nhị.

Lão gia tử ở phía dưới nhìn thấy thì vui vẻ: "Có ý tứ."

Bạn già Minh Liên nghe thấy thì không khỏi nhìn qua, ý bảo Cốc Hồng Lương giải thích cho bà nghe.

"Lần trước gõ kẻng tam giác thì đứng ở góc trong cùng, thậm chí làm cho người ta không phát hiện ra sự tồn tại của con bé." Đây là lần đầu tiên lão gia tử nhìn thấy Hoàng Thu Thu gõ trống định âm, "Lần này lại làm cho người ta không thể không thừa nhận sự tồn tại của con bé. Quả thật gõ kẻng tam giác không cần quá nhiều cảm giác tồn tại, mà trong màn diễn tấu, trống định âm lại có địa vị không thể thiếu."

Minh Liên như có điều ngộ ra: "Thu Thu cố ý?"

"Đúng vậy." Cốc Hồng Lương nhìn Hoàng Thu Thu trên sân khấu, thật sự là một đứa trẻ có linh khí lại có năng lực.

Đến cuối cùng, toàn trường bùng nổ tiếng vỗ tay, Tạ Dịch Chi nghiêm túc vỗ tay, trong lòng lại theo bản năng muốn đem tiếng vỗ tay này đưa riêng cho Hoàng Thu Thu.

Có một số người chính là như vậy, cho dù cảm thấy có chút không hoàn mỹ, nhưng vẫn cảm thấy cô xứng đáng nhận được một tràng pháo tay.

"Cậu trở về trước đi, mình còn có chút việc cần xử lý." Thời điểm khán giả nhao nhao rời đi, Tạ Dịch Chi quay đầu nói với Tần Bạc bên cạnh.

"...... Dịch Chi, mình ngồi xe của cậu tới đây." Tần Bạc sững sờ nói.

"Lần sau cậu nên tự lái xe ra ngoài." Tạ Dịch Chi không để ý tới, thuận miệng ném một câu, khuôn mặt tuấn mỹ không có nửa điểm biểu tình.

Cũng may Tần Bạc đã sớm quen với sự lãnh đạm bất thình lình của Tạ Dịch Chi, chỉ có thể đứng dậy đi ra ngoài bắt xe.

Sau khi khán giả rời đi gần hết, Tạ Dịch Chi mới đứng lên đi về phía hậu trường. Bên trong ồn ào, mọi người tụm năm tụm ba đứng chung một chỗ nói chuyện.

Tạ Dịch Chi không có trực tiếp đi vào, mà là đứng chờ ở vị trí lối ra đặt trống định âm cách đó không xa.

Anh có thể nhìn thấy Hoàng Thu Thu đang cùng Cốc Thành Kính đưa lưng về phía mình nói chuyện, đối diện còn có hai người có bộ dáng vợ chồng già, là ... Cốc Hồng Lương.

Tạ Dịch Chi nhíu mày, lúc này mới nhớ tới Cốc Thành Kính là người Cốc gia.

Thời điểm Tạ Dịch Chi còn bé, từng thiếu chút nữa đã vào sư môn Cốc Hồng Lương. Khi đó Cốc Hồng Lương còn chưa về hưu, là nhạc trưởng số một số hai trong nước, đáng tiếc sau khi gặp Tạ Dịch Chi, ông trực tiếp cự tuyệt, nói phong cách hai người không hợp nhau.

Khi đó Tạ Dịch Chi còn là một đứa trẻ, cho dù giành được rất nhiều bằng khen thì vẫn vẫn là một đứa trẻ, nào có phong cách của chính mình. Cho nên cho rằng Cốc Hồng Lương chướng mắt Tạ Dịch Chi.

"Bà nội, cháu không khẩn trương." Hoàng Thu Thu mím môi cười cười.

"Bà nội cháu ngồi dưới sân khấu khẩn trương thay cháu." Lão gia tử nói đến trung khí mười phần, chọc cho bạn già đấm bả vai ông một cái.

Vẻ mặt Cốc Hồng Lương vẫn như bình thường: "Hôm nay phát huy coi như không tệ, về sau dựa theo loại cảm giác này mà diễn tấu."

Lão gia tử hung thần ác sát trừng mắt nhìn con trai nhà mình, "Đừng bày ra cái bộ dáng đó, rõ ràng lần này Thu Thu biểu hiện đặc biệt tốt."

"...... Ba, con là đang khen ngợi Thu Thu!" Cốc Thành Kính không còn lời nào để nói, một người đàn ông trung niên chống lại cha già bướng bỉnh của mình, ông thật sự không có biện pháp gì.

Biểu hiện hôm nay của người trong dàn nhạc đều không tệ, Cốc Thành Kính và Hoàng Thu Thu nói vài câu với vợ chồng lão gia tử, sau đó đi tìm các thành viên khác nói chuyện.

"Thu Thu, ngày mai mọi người sẽ được nghỉ ngơi. Cháu tới nhà chúng ta ăn cơm, mấy món sở trường của bà nội đều rất ngon."

Bà nội Minh Liên khẽ nhón chân cười tủm tỉm, sờ sờ đầu Hoàng Thu Thu.

"Ngày mai sao ạ?" Hoàng Thu Thu sửng sốt, sau đó lập tức cười vui vẻ, "Được ạ."

Vậy mà còn có má lúm đồng tiền, Tạ Dịch Chi dựa vào một cái cột trụ phía sau hậu trường, híp mắt nhìn má lúm đồng tiền của Hoàng Thu Thu, có lẽ là bởi vì kinh ngạc, ánh mắt từ trước đến nay luôn lạnh lùng lại có chút ý tứ băng tan.

Chờ bọn họ nói không sai biệt lắm, Hoàng Thu Thu mới cất bước đi về phía Tạ Dịch Chi, hoặc là nói đi về phía trống định âm.

Hơn phân nửa người của Tạ Dịch Chi đều chìm trong bóng tối, sau khi Hoàng Thu Thu đến gần mới phát hiện ra anh.

"...... Xin chào?" Hoàng Thu Thu do dự lên tiếng.

Tạ Dịch Chi ngước mắt nhìn cô, trong lúc nhất thời có chút trầm mặc, kỳ thật anh cũng không biết mục đích chính mình tới đây là gì, chỉ là muốn tới nên tới, đến khi đợi được cô, ngược lại không biết nên nói cái gì.

Cuối cùng Tạ Dịch Chi nói ra một câu: "Có nguyện ý đến dàn nhạc chúng tôi không?"

Hoàng Thu Thu nhìn chằm chằm Tạ Dịch Chi một hồi lâu: "Dàn nhạc của ngài thiếu người gõ trống định âm."

Lần trước khi Tạ Dịch Chi đưa cô về nhà, Hoàng Thu Thu là một người biết mang ơn, đồng thời cũng dễ nói chuyện, giọng điệu ôn hòa.

Tạ Dịch Chi vừa nói ra khỏi miệng liền biết chính mình nói sai, trình độ dàn nhạc của bọn họ ngang nhau, lời như vậy thật sự dễ dàng đắc tội với người khác.

"Cô gõ rất tốt." Tạ Dịch Chi bỏ lại một câu rồi rời đi, để lại Hoàng Thu Thu không hiểu chuyện gì.