Chương 5: Em thích màu vàng
Ba người xuống xe, trước mặt cô là Penges - một cửa hàng thời trang lớn trong nội thành.
Khắc Lâm cầm tay cô: " Đi thôi!"
Hoàng Phong nhìn thấy cảnh tượng ấy khẽ nhíu mày, vội đến phá đám hai bọn họ: " Này, bỏ cái tay ra!"
Thấy thế, Khắc Lâm lại càng nắm chặt tay cô hơn: " Sao phải bỏ?"
" Ngứa mắt!" Hoàng Phong để lại một ánh lườm sắc lẹm, ánh mắt và câu cửa miệng "ngứa mắt" của cậu vẫn làm cô sợ như ngày nào, ngay lập tức như phản xạ, Tũn vội rụt tay lại.
Khắc Lâm ghé sát vào tai cô " Em đang là cô hầu của anh!"
Nói rồi cậu liền nhấc bổng Tũn lên, cho cô ngồi trên vai mình. Bị cậu Phong lườm lần 2, cô hoảng lắm, nhưng biết làm thế nào?
" Cho em xuống đi!"
" Ngồi im!" Khắc Lâm nghiêm nghị với cô rồi quay qua nói với Hoàng Phong:
" Tránh ra! đi theo tôi hoài vậy?"
" Tôi đi chơi! Còn đi chơi ở đâu thì liên quan gì đến cậu?" Ánh mắt Hoàng Phong hướng thẳng về hai con người trông thật gai mắt kia.
Chủ tớ lượn một vòng, ở đây cái gì cũng đẹp, cô thích lắm. Khắc Lâm đặt cô xuống, cầm chiếc váy hồng trên đó thêu những đường nét hoa văn rất tinh tế đưa cho cô:
" Thử cái này đi, con gái mặc màu hồng sẽ đẹp!"
" Màu xanh sẽ đẹp hơn! Cứ con gái là phải mặc màu hồng sao?" Hoàng Phong cũng cầm một chiếc váy giống hệt chiếc váy Khắc Lâm chọn nhưng lại là màu xanh dương.
" Màu hồng!" Khắc Lâm nhấn mạnh
" Màu xanh!" Hoàng Phong cũng không chịu thua
" Màu hồng!"
" Xanh!"
Hai người cãi nhau tay đôi, cuối cùng "quan tòa" cũng chịu ra tay, dẹp hai tên thiếu gia đang hừng hực đứng cãi nhau
" Đừng cãi nhau nữa! Em thích màu vàng!" Nói vậy thôi chứ thực ra cô thích màu xanh dương, Cô mà lấy màu xanh dương thì kiểu gì Khắc Lâm cũng nổi điên cho mà xem.
Hai "stylist" cãi nhau cả buổi sáng, hại cô chết khổ. Bộ này Khắc Lâm thấy được thì Hoàng Phong lại lắc đầu. Bộ kia Hoàng Phong thấy được thì Khắc Lâm lại lè lưỡi. Sau hai tiếng đồng hồ vật lộn cuối cùng hai ông tướng cũng ưng ý.
Trên đường về nhà, Khắc Lâm bảo tài xế dẫn cô đi ăn kem - sở trường của Tũn. Sau 30 phút đánh chén thoải mái no căng bụng, miệng dính toàn kem là kem. Hoàng Phong lấy khăn giấy lau cho cô. Một hành động nhỏ thôi nhưng cô hạnh phúc lắm, lòng cứ như nở hoa bung lụa.
Lấy đà mãi, Tũn mới thốt ra được một tiếng: " Cậu!"
Hoàng Phong không thưa, chỉ ngẩng đầu lên nhìn cô
" Cậu giận em à?"
" Không!" Một chữ "không" thôi nhưng gột rửa được cả tâm hồn cô
" Thật ạ?"
" Mày không tin?"
" À có, em tin! em tin cậu mà!" Tũn gật đầu lia lịa
Chứng kiến hai người họ "chim chuột", mặt Khắc Lâm dày thêm mấy centimet
" Đi về!" Khắc Lâm lôi cô ra xe, hại người kia phải lẽo đẽo theo sau.
Lúc này cũng đã là cật trưa, vừa về đến cổng, chị Tơi đã chạy ra đón
" Bà ơi! Cậu Lâm về kia rồi!"
" Gọi cậu vào ăn cơm!"
Các món ăn mỹ vị bày ra. Triệu tộc và Hoàng tộc ngồi thưởng thức. " Trời tra ma quải" thế nào cô lại được ngồi đối diện với cậu, được ngắm cậu ăn thôi cũng thấy sướиɠ rồi. Qua chiếc khăn trải bàn, cô khẽ lấy chân đạp vào chân cậu, chân thì ngắn lại còn cứ thích lòi choi. Ây da, sao chân cậu xa thế, mãi mà chân cô không chạm tới.
HUỴCH
Tũn ngã từ trên ghế xuống, hix, ngã gì mà ngã lắm thế không biết cơ chứ. Hoàng Phong bấm bụng cười, con nhóc này muốn gì đây hả?
Phu nhân Hoàng vội đỡ cô lên " Ghế cao quá à con? Để bà kê lại cho!"
" Con không sao!" Tũn đứng dậy ngại ngùng
Chủ tịch và phu nhân Hoàng tiễn ông bà Triệu và thiếu gia về, cô cũng hớn hở chạy ra định tiễn cậu thì bị Khắc Lâm lôi vào phòng, đóng rầm cửa lại.
" Ngày hôm nay anh tốn nhiều khói tai lắm rồi đó! Thằng đó làm anh phát điên!"
" Vâng!" Cô chỉ biết đáp một tiếng vâng
" Về phòng đi!" Khắc Lâm thở dài, nói với cô cũng bằng không, cô làm sao hiểu được cảm giác của cậu chứ.
Khải Trân lủi thủi về phòng, qua chiếc cửa sổ, cô nhìn theo chiếc xe đang đi xa dần, cổ họng cô lại nghẹn...hóa ra đây là cảm giác mà cậu phải trải qua khi cô chuyển đi sao? Tại sao lại đau như thế?